Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 466 : Người thừa kế tương lai của Tôn gia

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


Chẳng qua chỉ có Tôn Khiết gọi lão là Tôn thúc hoặc Tam thúc. Người trên



đường đều gọi lão là Tam ca hoặc Tam gia, cho nên lão mới kỳ quái.



Cho nên nghe thấy đối phương không phải Tôn Khiết và Tôn Chí Vĩ, Tôn Tam



có chút khó hiểu, nhưng giọng điệu đã hòa hoãn hơn nhiều.



"Tôn thúc, cháu là bạn Tôn Khiết, là cô ấy bảo cháu gọi điện cho chú" Dương Minh nói.



"Ồ? Tôi biết rồi, tìm một người cho cậu phải không?" Tôn Tam hỏi.



"Vâng, đúng là cháu, Tôn thúc, nghe nói chú có tin tức?" Dương Minh không nhịn được hỏi.



"Ừ, có chút tin tức. Tôi có mấy bức ảnh, cậu lúc nào có thời gian thì



đến xem có phải người này không. Chẳng qua người này không phải Ngô Trì



Nhân, không biết có phải người cậu muốn tìm không" Tôn Tam nói.



"Tôn thúc, bây giờ chú có rảnh không?" Dương Minh đang rất sốt ruột.



Nếu như biết Ngô Trì Nhân ở đâu, vậy có thể biết được Tô Nhã đang ở đâu?



Trong lòng Dương Minh, hắn có một tình cảm không thể hình dung với Tô



Nhã. Đó là một tình cảm không thể nào quên, còn thuần khiết hơn cả tình



yêu, không thân tình nhưng còn hơn cả thâm tình. Dương Minh không biết



mình có yêu Tô Nhã hay không. Bởi vì trong trí nhớ của Dương Minh, Tô



Nhã chỉ là một cô bé. Lúc còn trẻ con đó sao biết tình yêu là gì, chỉ là



hơi thích thích mà thôi"



Nhưng Dương Minh không bao giờ quên được Tô Nhã.



"Bây giờ? Được, cậu đến đường Trung Kiên. Đó có một quán tư nhân. Cậu



không có thẻ hội viên, bảo vệ sẽ không cho cậu vào thì gọi điện cho tôi"



Tôn Tam nói: "Tôi đợi cậu ở đây"



"Vâng, cháu đến ngay" Dương Minh vội vàng nói.



"Có thể tìm được không?" Tôn Tam hỏi một câu: "Cậu không phải người ở Đông Hải thì phải?"



"Vâng, cháu là người Tùng Giang, chẳng qua có biển chỉ đường, không vấn đề gì" Dương Minh nói.



"Được, vậy gặp nhau ở đó" Tôn Tam nói.



Dương Minh không bảo với Lâm Chỉ Vận, một mình xuống lầu, lái xe AudiR8 của Tôn Khiết, rời đi.



Đợt tết dương lịch này, Trần A Phúc và người nhà về Đông Hải, vừa lúc



nhà hàng mà hắn làm đang cho nhân viên nghỉ phép, hắn nghỉ cả mười ngày



liền.
Hơn nữa bình thường Tôn Khiết hiếm khi có chuyện nhờ mình làm. Lần này



vì chuyện của người thanh niên này, Tôn Khiết mấy lần dặn dò phải chú ý,



điều này càng làm cho Tôn Khiết thêm nghi ngờ.



"Tôn thúc?" Dương Minh ngẩn ra, lập tức cũng nghĩ Tôn Tam nhận ra xe của



Tôn Khiết. Dương Minh liền cười nói: "Cháu là Dương Minh"



"Chào cậu" Tôn Tam chủ động đưa tay ra bắt tay Dương Minh. Tôn Tam bình



thường cũng không nhiệt tình như vậy, cũng chỉ khách khí với người Lâm



gia.



Bây giờ khách khí với Dương Minh đó là bởi vì lão hoài nghi thân phận



của Dương Minh. Dương Minh có quan hệ gì với Tôn Khiết? Xem ra từ cách



làm của Tôn Khiết, có thể thấy nàng có quan hệ không phải chỉ là bạn



bình thường với người thanh niên này.



Người này không biết chừng sẽ là con rể Lâm gia sau này. Lâm gia chưa có



người thừa kế. Bởi vì Tôn Tam hiểu rõ tình huống của Tôn Chí Vĩ, đó là



một tên A Đẩu, Lâm gia sau này căn bản không hy vọng vào hắn.



Tôn Khiết mặc dù có năng lực, làm việc cũng được. Nhưng cuối cùng vẫn là



con gái, Lâm gia vẫn cần một người đàn ông duy trì. Cho nên đây là



nguyên nhân mà Tôn Tam khách khí với Dương Minh.



Dương Minh cũng nhìn ra thân phận của Tôn Tam không đơn giản. Thấy Tôn



Tam đưa tay ra, Dương Minh lập tức hơi cúi người bắt tay. Dù lão già này



có địa vị như thế này, thì lão cũng là bề trên của Tôn Khiết. Như vậy



Dương Minh hơi cúi người cũng được mà. Huống chi mình có việc nhờ người



mà.



"Vào rồi nói" Tôn Tam bắt tay Dương Minh, sau đó chỉ vào bên trong.



"Trong này hình như không có nhiều người?" Dương Minh nhìn bãi đỗ xe khá trống trải.



"Đây là nơi riêng biệt của Lâm gia, chỉ những người có thẻ hội viên mới



có thể vào" Tôn Tam giải thích: "Vừa nãy cậu có thể vào là vì bảo vệ



thấy xe của tiểu thư"



"Như vậy à." Dương Minh gật đầu, điều này đã chứng minh suy nghĩ của hắn. Dương Minh cùng Tôn Tam đi vào bên trong.