Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 467 : Hắn tên Mai Nhân Nghĩa
Ngày đăng: 11:31 19/04/20
Vào bên trong, Tôn Tam dẫn Dương Minh đến một phòng Vip. Có thể thấy đám nhân viên phục vụ ở đây rất tôn kính Tôn Tam, ngay cả Dương Minh đi theo cũng đối xử rất khách khí.
Từ điểm này có thể biết đây là sản nghiệp của Tôn gia.
"Tam gia, anh Dương, mời vào" Nhân viên phục vụ mở cửa phòng ra cung kính nói.
"Được rồi, cậu xuống đi, có việc gì tôi sẽ gọi" Tôn Tam gật đầu nói với nhân viên phục vụ.
"Vâng Tam gia" nhân viên phục vụ khom người nói.
Dương Minh và Tôn Tam ngồi xuống ghế sô pha.
"Cậu Dương, cậu nhìn xem có phải người này không?" Tôn Tam để một phong bì lên bàn: "Ảnh mà cậu cung cấp cho chúng tôi đã là mấy năm về trước. Người này thoạt nhìn không quá giống, nhưng hình dạng không khác mấy"
Dương Minh không thể đợi được, mở phong bì lấy bức ảnh.
Dương Minh nhíu mày, không sai người này chính là Ngô Trì Nhân. Hình dáng của người này cả đời Dương Minh không thể quên
Mặc dù Ngô Trì Nhân béo hơn trước, mặt tròn hơn, bụng to lên, nhưng coi như không thay đổi nhiều lắm. Tôn Tam lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Trì Nhân, do Ngô Trì Nhân ít thay đổi nên mới có thể nhận ra
"Người này cậu nói là Ngô Trì Nhân, nhưng theo thủ hạ điều tra người này tên là Mai Nhân Nghĩa" Tôn Tam nói.
"Cái gì?" Dương Minh giật mình, chút nữa rơi tấm ảnh xuống đất: "Mai Nhân Nghĩa? Hắn tên là Mai Nhân Nghĩa?"
"Ừ?" Tôn Tam thấy Dương Minh kinh ngạc như vậy, rất kỳ quái hỏi: "Sao thế? Cậu biết Mai Nhân Nghĩa?"
"Không nhận ra nhưng đang tìm hắn" Dương Minh gật đầu nói: "Chú xác định người này gọi là Mai Nhân Nghĩa?"
"Tên thật của hắn có phải là Mai Nhân Nghĩa hay không, tôi không biết. Nhưng rất nhiều người trên đường biết hắn. Hắn là một đàn em của Lão Đại Tứ Xà bang, giống như một quân sư vậy"
Tôn Tam nói.
"Tứ Xà bang?" Dương Minh cười lạnh một tiếng: "Như vậy thì đúng rồi, chính là hắn. Hừ hừ, thật không ngờ Ngô Trì Nhân lại là Mai Nhân Nghĩa. Hai người này chính là một"
"Sao? Cậu có thù oán với Mai Nhân Nghĩa?" Tôn Tam khó hiểu hỏi
"Tra được cũng không nên làm gì" Tôn Hồng Quân dặn thêm một câu.
"Tôi hiểu" Tôn Tam gật đầu. Lão làm quản gia ở Tôn gia nhiều năm như vậy, hiển nhiên biết chuyện gì nên làm.
.
Trên đường về, Dương Minh gọi điện cảm ơn Tôn Khiết. Tôn Khiết lại cười nói:
"Muốn cảm ơn tôi sao? Như vậy đáp ứng tôi một việc"
"Chuyện gì?" Dương Minh đang khá vui vẻ, mở miệng hỏi: "Chỉ cần tôi có thể làm, chị cứ nói"
"Bây giờ chưa thể nói, chẳng qua cậu đã đồng ý với tôi" Tôn Khiết nói.
"Chị còn chưa nói chuyện gì thì sao tôi có thể đáp ứng?" Dương Minh nghi hoặc, Tôn Khiết này chẳng lẽ đào cái hố bắt mình nhảy vào?
"Nhưng cậu vưa nói chỉ cần việc cậu có thể làm, sẽ làm giúp tôi mà" Tôn Khiết nói.
"Chuyện này cậu có thể làm, hơn nữa rất dễ"
"Được rồi" Dương Minh suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Dù như thế nào, Tôn Khiết cũng có ơn với mình. Nếu như cô ấy có việc cần mình, vậy mình không thể từ chối.
"Tốt quá, cậu về Tùng Giang thì gọi điện cho tôi" Tôn Khiết nói: "Tôi có cuộc gọi, không nói vội"
"Được, gặp lại." Dương Minh dập máy.
Tôn Khiết vừa tắt máy, liền nghe cuộc gọi đang ở trạng thái chờ.
"Tiểu Khiết, là bố đây" Tôn Hồng Quân nói.
"Ồ? Bố, muộn như thế này, sao bố còn gọi cho con?" Tôn Khiết nghi hoặc nói: "Bình thường giờ này bố đi ngủ mà?".
"Bố nhớ con, nên gọi cho con, không được sao?" Tôn Hồng Quân nói.