Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 581 : Chuyện tình cảm

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


Từ đầu đến cuối, Dương Minh có thân phận gì, Quách Kiện Siêu cũng không thể hiểu được, nhưng mà hắn không dám hỏi, không ai lại ngại cái mạng mình dài cả!



Nhìn thấy Bạo Tam Lập cầm cây súng đùa nghịch, Quách Kiện Siêu không tự chủ run lên một cái, gì thế này! Bớt giỡn đi, chỉ cần một câu nói thôi, là móc súng ra liền, những người này không thể trêu chọc được đâu!



Tất cả đều tại mình, sắc mê ý loạn, muốn theo đuổi Tôn Khiết, không ngờ gặp phải một nhân vật cường thế như Dương Minh, chẳng qua, Tái ông mất ngựa mà lại được phúc, lần này mình cũng có cơ hội lên đời rồi!



Nếu không có Bạo Tam Lập ủng hộ, có đánh chết hắn cũng không dám làm ra cái loại chuyện mưu đoạt gia nghiệp này! Nghĩ đến đây, Quách Kiện Siêu cũng dần bình tĩnh lại, lập tức cười cười nói với Bạo Tam Lập: "Báo ca, chúng ta nghiên cứu cái kia trước nhé!"



"Được, Quách tổng, để tôi gọi Hầu tổng lại, chúng ta cùng nhau thảo luận!" Bạo Tam Lập gật đầu, Dương Minh giao cho hắn chuyện này, cũng giống như là Y tiên sinh vậy, cho nên Bạo Tam Lập không thể không làm tốt được.



"Báo ca, ngài đừng gọi em là Quách tổng gì cả, đâu cần phải khách sáo vậy, cứ gọi là tiểu Quách được rồi" Quách Kiện Siêu thấy Bạo Tam Lập khách khí như vậy, lập tức kinh sợ nói.



"Haha, Quách tổng quá lời, bây giờ tôi và cậu cùng làm việc cho Dương ca, vậy thì không có bối phận cao thấp gì, tôi gọi cậu là Quách tổng cũng đúng thôi!" Bạo Tam Lập cười nói: "Những lời này đừng nói nữa, chúng ta làm việc chung với nhau, thì cũng là quan hệ cùng cấp, về sau còn nhờ vả lẫn nhau!"



"Vâng, Báo ca nói rất đúng, chúng ta đều làm việc cho Dương ca hết!" Trong lòng Quách Kiện Siêu kích động vô cùng, Bạo Tam Lập là ai, là lão đại Tùng Giang, thế mà lại cùng cấp với mình! Xem ra, làm việc cho Dương Minh rất là tốt nha. Vô tình thân phận được đề cao không ít! Tuy rằng Quách Kiện Siêu trước kia nghĩ là phó tổng của tập đoàn Vương thị đã rất ghê gớm rồi, nhưng cũng chỉ có địa vị trong thương trường, bây giờ lại có mối quan hệ này với Bạo Tam Lập, địa vị xã hội của Quách Kiện Siêu được đề cao không ít, ra ngoài nói lên, mình là anh em của Bạo Tam Lập, vậy thì có bao nhiêu mặt mũi rồi!" Nhưng mà Báo ca gọi em là Quách tổng thì quá khách khí rồi, như vậy đi, em gọi ngài là Báo ca, ngài cũng gọi em là Quách lão đệ đi! Dù sao chúng ta cùng làm việc cho Dương ca, xưng huynh gọi đệ cũng được mà!"



"Sảng khoái!" Bạo Tam Lập gật đầu, vỗ vỗ vai Quách Kiện Siêu nói: "Cậu yên tâm, cậu là lão đệ của tôi, về sau ở Tùng Giang có ai dám khi dễ cậu, thì nói với tôi!"



"Đúng vậy, đúng vậy, nếu em bị khi dễ, thì sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của Dương ca!" Quách Kiện Siêu lên như diều gặp gió, nói như mưa.



Không lâu sau, Hầu Chấn Hám đã đến, vừa rồi lúc Dương Minh đến, Hầu Chấn Hám đang xử lý công việc, nên không ra chào được, lễ mừng năm mới sắp đến, mà dưới tay là có rất nhiều lính, đương nhiên phải có ít tiền tết và tiền thưởng. Mà mấy cái này thì Bạo Tam Lập làm không được, nên chỉ có thể nhờ vào hắn!



Bây giờ vừa xong, cũng nghe nói Dương Minh có đại sự kêu phải thương lượng, nên cũng vội chạy đến đây: "Có chuyện gì? Chuyện gì quan trọng cần phải thương lượng?" Hầu Chấn Hám mở cửa ra, trực tiếp hỏi.



"Để cho Quách lão đệ nói cho ông biết một chút!" Bạo Tam Lập đối với việc kinh doanh không hiểu gì hết, nên trực tiếp giao cho Quách Kiện Siêu.



Vốn chuyện này là nằm trong tay của Quách Kiện Siêu, cho nên tình huống bên trong cũng rất quen thuộc, lấy hợp đồng ra nói sơ qua kế hoạch của mình: "Hầu ca, chuyện là như vậy."



"Ừ, nghe không tồi!" Hầu Chấn Hám gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Hắn ta cũng là một người biết làm ăn, bằng không thì Bất Dạ Thiên và công ty bảo toàn Danh Dương cũng không được như bây giờ, khi nghe về kế hoạch của Quách Kiện Siêu xong, hắn ta cũng biết rằng chuyện này rất có khả năng!



Đúng vậy, văn kiện pháp luật trong tay, thì sợ cái gì? Chẳng qua, chuyện này muốn làm thì ai đi làm? Để cho người không biết gì hết đi làm, thì tỷ lệ thành công quả thật không cao, chẳng qua nếu để cho Hầu Chấn Hám hoặc Bạo Tam Lập đi làm, vậy thì thành công coi như nắm trong tay rồi! Không nói về các phương diện khác, chỉ nói đến luật sư bên mình, cũng là một kẻ khó chơi rồi. Chứ còn gì nữa, luật sư của hắc bang, có người nào là hiền đâu?



Cho nên, chuyện là như vậy, để cho người khác làm thì không được, chẳng qua giao đến tay Hầu Chấn Hám, thì mọi chuyện lại dễ dàng. Hầu Chấn Hám tìm đến vài vị luật sư trâu bò đến, rồi cùng nhau thảo luận về chuyện này.



Bởi vì tất cả đều là người nhà, nên loại luật sư nửa trắng nửa đen này cũng không tị hiềm. Hầu Chấn Hám nói thẳng ra mục đích của hắn, mà mấy ông luật sư ở đây đều là tay già đời, nhìn sơ qua là hiểu nên giải quyết vấn đề thế nào.



Tài sản của hắc bang là phiền toái nhất, thường thì trong các bang phái, người đứng tên sản nghiệp là lão đại, khi lão đại này chết, vậy thì vấn đề sở hữu đống sản nghiệp kia có điều phiền toái, nhưng những người này chuyên môn xử lý những phiền toái đó. Lúc trước, sản nghiệp của Vu Hướng Đức cũng là do bọn họ phụ trách tiếp thu.



Cho nên, đối với việc chiếm thu tài sản của người khác, với các vị này đều rất là bình thường như cơm sườn, nghe xong lập tức đưa ra rất nhiều ý kiến.



Dương Minh từ Bất Dạ Thiên ra, liền đón xe đến nhà của Lưu Duy Sơn, chẳng qua trên đường đi cũng gọi điện về nhà, báo cho cha mẹ biết là mình đến nhà cha nuôi làm khách, không cần phải lo lắng.



Vợ của Chung Hàn Lâm và đứa cháu đã đến nhà của Lưu Duy Sơn trước, khi Dương Minh đến nhà, thì Tiếu Tình và đứa nhỏ Chung tiểu tiểu đang chơi đoán bài với nhau.



Một bộ bài, hai người tùy ý rút ra một lát, sau đó so lớn nhỏ. Tiếu Tình không biết là gặp vận may gì, cứ liên tục rút lớn hơn Chung tiểu tiểu, làm cho Chung tiểu tiểu phụng phịu, mặt đầy mất hứng.



"Chị Tiếu Tình à, chị không thể nhường con nít một chút sao!" Dương Minh cười khổ lắc đầu.



"Cái này, em bảo chị nhường thế nào? Hoàn toàn là nhờ vào vận may." Tiếu Tình bất đắc dĩ nói, vận khí của mình hôm nay quá tốt rồi, hay là qua macao đánh bạc làm giàu?



"Haha, Chung tiểu tiểu, để chú chơi cùng với con nha!" Dương Minh cười nói.



"Chú cái gì, rõ ràng là anh mà, em đã mười tuổi rồi!" Chung tiểu tiểu không phục, nhìn Dương Minh nói: "Anh có thể giúp em thắng tiểu di?"



Dương Minh vừa nghe, xém ngã bật ngửa xuống đất. Anh? Tiểu di?? Trời đất, nhóc kêu Tiếu Tình là tiểu di, mà kêu mình là anh. Em muốn làm tổn thương anh và Tiếu Tình sao? Nhóc nhỏ này, thật sự biết cách làm tổn thương người khác!



Quả nhiên, Dương Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt Tiếu Tình một tia bất đắc dĩ, bộ dáng của Tiếu Tình quả thật rất thành thục rồi, nhưng mà, chưa có già nha! Dương Minh trừng mắt nhìn Chung tiểu tiểu một cái, nói: "Không được nói lung tung, chú là em của tiểu di, em gọi chú là anh thì chẳng phải là rối loạn bối phận sao?"



"Được rồi, nếu anh giúp em thắng tiểu di, em sẽ gọi anh là chú!" Chung tiểu tiểu chớp mắt nói.



"Được, đây là con nói đó!" Dương Minh gật đầu: "Nào, so lớn nhỏ phải không? Xem chú thắng tiểu di của con như thế nào nha"



"Thấy rồi hãy nói, anh trai!" Chung tiểu tiểu do không có cha mẹ bên cạnh, lại được hai ông bà nuông chiều, nên căn bản là không sợ Dương Minh.




"Sao thế? Dương Minh hả?" Hạ Tuyết mơ màng nghe điện thoại: "Tôi hơi mệt, vừa rồi đã ngủ quên."



"Nhà của chị tôi vừa mới bị người ta cướp, ta tên cướp bị tôi đánh ngã, cô mang người lại đây nhìn đi" Dương Minh nói.



"Cái gì? Nhà chị cậu bị cướp?" Hạ Tuyết ngạc nhiên nói: "Thật sao?"



"Tôi lừa cô làm gì?" Dương Minh tức giận nói: "Nhanh lên đi, tôi ra tay hơi nặng, hai người này có chết cũng đừng trách tôi"



Hạ Tuyết cũng biết thân thủ của Dương Minh, cho nên kết quả là xe cảnh sát cùng xe cứu thương đều tới.



Khi bác sĩ nhìn thấy gã hói, liền trực tiếp lắc đầu nói: "Người này đã chết" Rồi quay sang nhìn gã mặt đen, thấy còn có hô hấp mỏng manh, vì thế cho người mang hắn ra ngoài.



"Đây là." Hạ Tuyết chỉ vào Tiếu Tình nói.



"Đây là chị của tôi, con gái nuôi của Lưu Duy Sơn" Dương Minh nói.



"À, xin chào, tôi là Hạ Tuyết của cục hình sự" Hạ Tuyết vội vàng nói: "Phiền cô theo tôi về cục lấy lời khai."



"Vâng." Tiếu Tình gật đầu.



"Này, cậu không thể ra tay nhẹ một chút sao?" Bên này, Hạ Tuyết thông qua phía cảnh sát đã xác định được thân phận của hai người này, đều là tội phạm bị truy nã. Tuy rằng đã chết, nhưng Hạ Tuyết vẫn cảm thấy rằng có thể moi một chút thông tin từ miệng bọn họ không phải là tốt hơn sao?



"Tôi chỉ đá mỗi người một cước, ai biết bọn họ bị đánh thành như vậy?" Dương Minh vuốt tay nói.



Hạ Tuyết cũng biết Dương Minh rất cường đại, Vương Tích phạm có nhiều người bảo hộ như vậy, mà hắn vẫn có thể bắt giữ lấy Vương Tích Phạm, hiển nhiên không phải là người bình thường rồi, hơn nữa trước đó còn có chuyện Cơ Thủy Sinh nữa, cũng không cảm thấy Dương Minh đánh chết bọn họ là có gì kỳ quái.



Chuyện này rất dễ dàng, hai tên này đều là tội phạm truy nã từ phía nam, mà còn mang hung khí, không có thù oán gì với Dương Minh và Tiếu Tình, rõ ràng là vào nhà cướp bóc.



Căn cứ theo quy định của pháp luật, hành vi của Dương Minh thuộc loại phòng vệ, nên bên cảnh sát không lập án. Chẳng qua, chuyện lớn như vậy, muốn giấu Lưu Duy Sơn là không thể rồi.



Thấy có xe cảnh sát và xe cứu thương chạy về hướng nhà Tiếu Tình, Lưu Duy Sơn liền gọi điện cho Tiếu Tình hỏi thăm tình hình, nhưng điện thoại nhà Tiếu Tình không ai bắt, gọi qua di động, cái này cũng không thể giấu được rồi, Tiếu Tình nói là mình và Dương Minh bị cướp, nhưng người xấu đã bị Dương Minh đánh ngã, hai người đang ở trong cục cảnh sát lấy lời khai.



Đi ra ngoài cục cảnh sát, nhìn thấy Lưu Duy Sơn và Sở Tuệ Phương cùng với hai vợ chồng Chung Hàn Lâm, không có cháu của họ Chung tiểu tiểu, hiển nhiên là đã ngủ rồi, chỉ có người lớn lại đây thôi.



"Sao rồi? Không có chuyện gì chứ?" Sở Huệ Phương lo lắng hỏi.



"Không sao cả, mẹ nuôi, chỉ là hai tên cướp vặt thôi" Dương Minh sợ Sở Huệ Phương lo lắng, cho nên không nói hai tên kia là tội phạm giết người bị truy nã.



"Không sao là tốt rồi, thấy mẹ nói chưa, may mà có Dương Minh đưa con về, nếu không thì thật sự xảy ra chuyện rồi" Sở Huệ Phương nói.



Chẳng qua, bà ta kiên trì không cho Tiếu Tình trở về nhà trọ, nhưng bởi vì Chung Hàn Lâm ở đây, nên trong nhà không còn chổ, vì thế Lưu Duy Sơn đề nghị nói: "Hay là ở khách sạn đi?"



"Không cần đâu, cha nuôi, chổ ở của con và Lam Lăng trước kia không phải vẫn còn sao, hay là kêu chị Tiếu Tình đến đó ngủ cũng được mà" Dương Minh đề nghị.



"Đúng rồi, ở khách sạn tôi cũng không yên tâm, vậy ở đó đi!" Sở Huệ Phương lập tức gật đầu, sau đó nói với: "Dương Minh, ở đó không phải có hai phòng sao? Hay là con nói với cha mẹ của con một tiếng, tối nay đừng về nhà, ở cùng với chị con đi! Chị con dù sao cũng là con gái, mẹ cũng hơi lo lo!"



"Không thành vấn đề! Mẹ nuôi, con sẽ ở chung với chị Tiếu Tình, mẹ yên tâm đi" Dương Minh vừa nghe rất hợp ý mình, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.



Tiếu Tình thì cũng âm thầm ngắc nhéo phần eo của Dương Minh, động tác nhỏ của Dương Minh làm sao mà có thể lọt qua mắt nàng.



Đóng kỹ cửa lại, Dương Minh mới nắm lấy tay của của Tiếu Tình, vui cười nói: "Lúc này, hai ta ở chung không phải danh chính ngôn thuận sao?"



"Nơi này không phải chổ mà em và Lam Lăng" yêu nhau" đó chứ?" Tiếu Tình có chút ghen tuông nói, dù sao nàng cũng là con gái, bình thường có vẻ rất bình tĩnh, nhưng bây giờ trong phòng này, lại tràn ngập những gì của Dương Minh và người con gái khác, làm cho nàng trong khoảng thời gian ngắn không khỏi phiền muộn."." Dương Minh thở dài, đúng vậy, Lam Lăng, nàng bây giờ tốt chứ?



Nhìn thấy bộ dáng mất mác của Dương Minh, Tiếu Tình lập tức cảm thấy vừa rồi mình không nên nói những lời đó, vội vàng nói: "Chị chỉ nói đùa với em thôi."



"Chị Tiếu Tình. em. chị nói em có hoa tâm không?" Dương Minh có chút đau khổ nói.



"Hoa tâm thì đã sao?" Tiếu Tình cười cười, nói: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, chị không phải muốn cùng người khác tranh em đâu. chỉ đi tắm.



Dương Minh cũng ngẩn người nhìn căn phòng tràn ngập những kỷ niệm.