Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 582 : Yêu nàng thì phải tin tưởng nàng
Ngày đăng: 11:31 19/04/20
Một hồi lâu sau, Dương Minh mới từ trong phiền muộn tỉnh táo lại, nhìn căn phòng quen thuộc, trong đầu xuất hiện hàng trăm ngàn suy nghĩ.
Có đôi khi, Dương Minh có thể thừa nhận rằng mình rất hoa tâm, nhưng có đôi khi lại cảm thấy bản thân không nên hoa tâm như vậy. Con người luôn luôn mâu thuẫn như vậy đó, được một thứ gì đó thì phải mất đi một thứ gì đó.
Dương Minh đứng dậy, bất đắc dĩ lắc đầu, Lam Lăng, cũng không hề hạn chế mình ra ngoài tìm người con gái khác sao? Dưới rất nhiều tình huống, đôi khi Dương Minh đều quy kết sự hoa tâm của mình là do Tâm Cổ gây ra, tự mình an ủi mình rằng, tất cả những gì bây giờ, hoàn toàn là do Tâm Cổ gây ra!
Chẳng qua, tận sâu trong lòng hắn luôn biết rằng, đây chỉ là cái cớ che dấu của hắn. Lúc trước chưa có Tâm Cổ, hắn đã từng động tâm với Trần Mộng Nghiên và Triệu Oánh rồi, hơn nữa trong tim hắn còn có một Tô Nhã!
"Haizzz." Dương Minh thở dài, đi đến căn phòng đã từng có nhiều đêm xuân với Lam Lăng, ngồi trên giường lớn, chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn, ánh mắt quét qua khắp phòng, rồi cũng chợt sử dụng dị năng một cách không tự chủ.
Cũng không phải do hắn cố ý sử dụng dị năng, cái này hoàn toàn xuất phát từ vô tình, trong lúc Dương Minh quét mắt qua bàn làm việc, thì trong ngăn kéo bàn có một lá thư được xếp ngay ngắn.
Dương Minh đi đến, mở ngăn kéo ra, lấy bức thư ra xem, đọc qua vài lần, không khỏi cau mày lại!
Trong thư, là một bản sao đánh giá về giá trị của phỉ thúy, vốn không có ở trong ngăn kéo này, không biết từ đâu đến. Đương nhiên, nếu không có bức thư kia, Dương Minh cũng không có khả năng thấy hứng thú, nhưng trong bức thư có một bức ảnh chụp về khối phỉ thúy, mà khối phỉ thúy này lại đang nằm trong tay của Vân Nghiêm Đô.
Dương Minh sợ mình nhìn lầm, chẳng qua, cẩn thận quan sát một hồi, phát hiện ra khối phỉ thúy này quả thật là cái khối mà mình bị mất, Dương Minh không khỏi lâm vào trầm tư.
Thứ như vậy tại sao lại xuất hiện trong phòng của Lam Lăng? Mang theo nghi vấn, Dương Minh mở bức thư ra. hắn đoán không sai, đây chính là nội dung hiệp ước chuyển nhượng phỉ thúy, người mua là Vân Nghiễm Đô, xem ra, đúng với suy đoán của Dương Minh, đây là khối phỉ thúy bị mất của hắn.
Mà người đưa khối phỉ thúy này, tính danh là Tào Giam.
Tào Giam? Ai thế? Dương Minh khó hiểu, Tào Giam, Thảo Giam," Lam" Bởi vì ở chổ Lam Lăng phát hiện ra bức thư này, cho nên Dương Minh không tự chủ liên tưởng đến Tào Giam chính là họ Lam của Lam Lăng!
Chẳng lẽ chính là Lam Lăng đã trộm khối phỉ thúy của mình rồi bán cho Vân Nghiễm Đô? Khi Dương Minh nghĩ đến tư tưởng này, lập tức muốn tát cho mình một cái.
Tại sao mình có thể có suy nghĩ này? Lam Lăng ăn trộm đồ của mình sao? Quả thật là tức cười! Dương Minh lắc đầu, bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Ngay từ lúc đầu, biểu hiện bên ngoài của Lam Lăng không phải là một nha đầu tham tiền, thậm chí có lần Dương Minh còn muốn đưa cho Lam Lăng khối phỉ thúy, nhưng nàng ta không chịu, vậy thì sao có thể ăn trộm chứ?
Huống hồ, năng lực của Lam Lăng Dương Minh cũng rất rõ, đó chính là đoán trước! Tuy rằng không thể kể lại đầy đủ sự tình, nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần rồi! Cho nên nếu Lam Lăng muốn phát tài, thì cứ tùy tiện ra ngoài mua vé số hay cũng đi cược thạch giống mình, thì chẳng phải cũng đạt được mục đích sao, cần gì phải ăn trộm?
Hơn nữa, quan hệ lúc đó của mình và Lam Lăng vốn như hai mà một rồi, Lam Lăng có thể nói là không thể thiếu mình, mà không có Lam Lăng thì tâm cổ lại phát tác, thế là xong đời!
Lam Lăng muốn tiền, mình không thể cho nàng sao? Nàng cần phải ăn trộm à? Huống hồ, làm cho Dương Minh khó hiểu nhất chính là, phần văn kiện và bức thư này vốn không có ở trong phòng trước kia, bởi vì khi Lam Lăng đi, Dương Minh đã tra xét lại một lần rồi!
Được rồi, cho dù lúc đó mình không cẩn thận, nhưng ở Vân Nam trở về cùng Lam Lăng, trên người nàng có phỉ thúy hay không, mình không rõ ràng hay sao? Tối nào cũng trần trụi rồi, căn bản là không có chổ giấu phỉ thúy, chứ đừng nói là Dương Minh có khả năng nhìn thấu nữa!
Hơn nữa, càng làm cho Dương Minh khó hiểu là, cho dù Lam Lăng lấy, thì nàng cũng sẽ quyết định bán nó cho một tên nhà giàu nào đó, mà cái này cũng chưa tính, đâu nhất thiết trong hợp đồng phải ghi tên một người cùng họ với mình?
Cái này không phải làm bại lộ thân phận sao? Trên đời này không có ai ngu đến mức này đâu, hơn nữa, nha đầu này rất là tinh quái, làm sao có thể phạm một sai lầm sơ đẳng như vậy?
Hay là. trong lòng Dương Minh vừa động, không dám tin vào suy nghĩ kia! Chẳng qua, sự thật trước mắt, không thể không tin được! Có một người nào đó cố tình phá hư quan hệ của mình và Lam Lăng! Tất cả chuyện này, đều là một cái bẫy, chờ cho mình mắc câu, rồi gây hiểu lầm với Lam Lăng, sau đó hai người phát sinh mâu thuẫn!
Không thể không nói, trong khoảng thời gian gần đây, Dương Minh đã trưởng thành rất nhiều, suy nghĩ vấn đề cũng chu đáo hơn trước kia, có thể đứng ở nhiều góc độ mà suy xét một vấn đề. Lam Lăng là do mình mang tới, còn khối phỉ thúy kia mất ở Vân Nam, bây giờ lại tự nhiên xuất hiện ở Tùng Giang, hơn nữa, thư chuyển nhượng này còn nằm trong ngăn kéo của Lam Lăng nữa!
Cái này muốn nói gì? Lam Lăng là kẻ trộm? Dương Minh lắc đầu, mục đích của cái này rốt cục là gì? Có thể nói, nếu Lam Lăng là đồ chơi hay là tiểu tình nhân do Dương Minh bao dưỡng, thì hẳn là chiêu này sẽ thành công rực rỡ rồi!
Nhưng mà, bây giờ giữa mình và Lam Lăng có rất nhiều bí mật mà người ngoài không biết, còn dùng chiêu này để châm ngòi gây mâu thuẫn giữa mình và nàng, vậy có vẻ rất ngu xuẩn!
Người này không biết chuyện của Tâm Cổ, cũng không biết được tính cách vô tâm của Lam Lăng, chẳng qua, không thể không nói, chiêu này của hắn vẫn tương đối cao.
Đối với người khác, không chừng là đã nổi điên lên rồi, chuẩn bị chia tay với người yêu luôn rồi!
Dương Minh gấp đống giấy tờ này lại, sau đó tùy tay ném vào trong ngăn kéo, xoa xoa huyệt thái dương, lâm vào suy nghĩ. Có người muốn đối phó mình? Hay là người này không muốn mình và Lam Lăng đến với nhau?
Tất cả đều là một đống rối rắm, Dương Minh thật không quen cảm giác này, cái cảm giác địch trong tối ta ngoài sáng này, làm cho hắn có cảm giác không an tâm.
"Dì Bây giờ anh biết gọi mẹ tôi là dì rồi sao? Trước kia thì gọi là gì? Không phải anh gọi thẳng tên của mẹ tôi sao?" Cô gái hừ lạnh nói.
"Cái đó. em à, em xem, tốt ấu gì anh cũng là anh trai của em, trong người chúng ta có cùng một dòng máu mà, em không thể nhìn anh của em chết được!" Vương Chí Đào không muốn ở chổ này đón năm mới.
"Trước kia anh đã từng coi tôi là em gái chưa?" Cô gái khinh thường nói: "Chúng ta cũng chỉ là người qua đường xa lạ"
"Đâu có, trước kia không phải quan hệ của hai ta đã dịu lại rồi sao?" Vương Chí Đào ra vẻ mặt dày nói.
"Trước kia? Haha, thật buồn cười, trước kia anh có như vậy sao, nếu không tôi cùng. được rồi, không nói cái này nữa" Cô gái lắc đầu nói: "Tôi đến đây, mang cho anh một ít đồ ăn và đồ giữ ấm, ở ngoài đó, tự mình mang vào. Tôi đã hết lòng giúp đỡ rồi, về sau hai ta coi như không còn quan hệ."
"Em gái. anh." Vương Chí Đào còn muốn nói gì nữa, nhưng cô gái đã xoay người bước đi.
"Được, cho dù em bỏ mặt anh, thì còn thù của cha, em coi như không thấy, không biết?" Vương Chí Đào hét lớn.
"Cha? Haha, ông ta đã coi tôi là con gái bao giờ vậy?" Cô gái giật mình, run lên một cái, sau đó nói.
"Mặc kệ là thế nào, máu mủ tình thâm, em cũng là con gái của Vương Tích Phạm, cũng là em gái của anh, bây giờ cha bị Dương Minh hại thành như vậy, em không quản sao?" Vương Chí Đào dõng dạc nói: "có câu, dù cha mẹ không đúng, thì cũng là cha mẹ, bọn họ cho em sinh mạng, như vậy đã đủ rồi! Thân làm con, thù cha không báo, anh chết không nhắm mắt!"
Cô gái dừng lại, đứng lặng đó, không biết đang nghĩ cái gì. Vương Chí Đào cũng không nói gì nữa, đợi cô gái quyết định, hắn biết, lời nói của hắn đã có hiệu quả.
Đúng vậy, em gái của hắn tuy rằng không có hảo cảm với hắn, nhưng bây giờ lấy ra chiêu thân tìhn, là thù gia tộc! Thù giết cha!
Sau một lát, cô gái thở dài một tiếng, nàng làm sao mà không cắn rứt lương tâm chứ? Cho dù đối với người anh, và người cha trên danh nghĩa kia không chút tình cảm, nhưng mà mẹ lại yêu người đàn ông này, không hối hận không oán trách.
Hơn nữa, người cha trên danh nghĩa xảy ra chuyện, mẹ mà biết được thì thương tâm cỡ nào, vì mẹ, thù này, nhất định phải báo!
Từ nhỏ, cô gái đã sống trong cảnh mồ côi cha, trong lòng vốn rất căm hận người cha này, một khi hận một người, sẽ không từ thủ đoạn để trả thù.
"Muốn tôi làm thế nào?" Cô gái nhẹ nhàng hỏi.
"Tiếp cận Dương Minh, chiếm hảo cảm tốt của hắn, rồi mật báo cho anh, như vậy đủ rồi! Chuyện khác để anh lo!" Vương Chí Đào cũng biết, trong lòng cô gái đã ra quyết định rồi, nên không khỏi vui mừng
"Chỉ như vậy?" Cô gái hỏi.
"Chỉ vậy thôi" Vương Chí Đào gật đầu, đương nhiên, cũng chỉ có mấy thứ này, sau khi cô gái tiếp cận Dương Minh, sẽ có không ít tác dụng, ở thời điểm mấu chốt, sẽ là một quân cờ quan trọng. Nhưng, những lời này Vương Chí Đào không nói ra.
"Để tôi nghĩ" Cô gái không đưa ra mộ câu trả lời thuyết phục, trực tiếp nói câu này, rồi nhanh chóng rời khỏi kho hàng.
Cô gái đi rồi, Vương Chí Đào và Hoàng Hữu Tài đưa những thứ mà cô gái đưa đến vào kho. Xem ra cô gái cũng chuẩn bị rất tốt, máy điện sưởi ấm, tấm lót điện. đầy đủ mọi thứ, còn có một đống thực phẩm.
Bây giờ là mùa đông, có những thứ này cũng không sợ lạnh. Chỉ là, Vương Chí Đào không thể đi đến nhà cô gái, trong lòng hơi tiếc nuối một chút thôi.
"Sao lại thế này? Có tin tức của Ngô Minh không?" Giọng nói của Black Widow (Gáo phụ đen) tuy rằng bình thản, nhưng mày đã hơi nhíu lại.
"Lão đại, Ngô Minh. Hình như hắn đã bị người ta bắt lại." Hắc Thử do dự một chút.
"Bắt? Chẳng lẽ bên cạnh Bạo Tam Lập cũng cóc ao thủ? Thân thủ của Ngô Minh còn lợi hại hơn ngươi, sao có thể bị bắt được?" Black Widow cau mày hỏi: "Tin này có đáng tin cậy không?"
"Chỉ là suy đoán thôi" Hắc Thử nói: "Chắc qua, tên Dương Minh kia tựa hồ như có quan hệ với Bạo Tam Lập, tôi sợ người ra tay là hắn."
Lần trước, Hắc Thử và Phong Đao bị Dương Minh đánh cho bị thương, lúc trở về không thể nào giấu được, vì thế đành phải khai ra với Black Widow, lại không ngờ rằng Black Widow nói họ lần sau không cần xen vào chuyện của Dương Minh nữa!
Điều này làm cho Hắc Thử và Phong Đao có chút kỳ quái, chẳng lẽ lão đại nhà mình quen biết với Dương Minh? Nhưng mà, bọn họ cũng biết thủ đoạn của Black Widow, nói một không nói hai, nên cũng không dám đi tìm Dương Minh nữa!
Cho nên, khi câu chuyện đính đến Dương Minh, Hắc Thử vô cùng cẩn thận nói ra.