Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 589 : Buổi tối yên lặng

Ngày đăng: 11:32 19/04/20


"Con đi đốt pháo đây" Ở đây Trần Mộng Nghiên là con gái, mấy người kia lại là bề trên nên nhiệm vụ đốt pháo là do Dương Minh thực hiện.



"Anh cẩn thận chút"



"Ha ha, Đại Minh, con thấy Mộng Nghiên quan tâm con chưa kìa" Dương mẫu cười nói.



"A. bác" Trần Mộng Nghiên đỏ mặt.



"Có gì mà xấu hổ, cháu quan tâm Dương Minh, chúng ta càng yên tâm" Trần Mẫu cũng cười nói.



Dương Minh cười ha hả cầm pháo hoa tìm một chỗ rồi nói: "Mọi người cẩn thận, con đốt đây"



"Vâng." Trần Mộng Nghiên gật đầu lấy tay che tai.



Dương Minh cầm bật lửa châm dây dẫn, không lâu sau tiếng pháo nổ vang lên.



Tết đến nếu không có tiếng pháo, con người ta sẽ cảm thấy trống vắng.



Sau khi đốt pháo xong, mọi người về nhà. Tuy nói đêm 30 mọi người hay thức, chẳng qua chẳng có mấy người thức được hết đêm, qua 12h là đi ngủ.



Nhà Trần Phi có 3 phòng, Trần Phi và Trần Mẫu một phòng. Phòng làm việc của Trần Phi tạm thời dọn thành phòng ngủ. Dương phụ và Dương mẫu ngủ ở đây.



Nhưng Dương Minh ngủ đâu lại là một vấn đề. Mặc dù bố mẹ hai nhà thấy Dương Minh và Trần Mộng Nghiên ngủ chung cũng không sao. Nếu Dương Minh và Mộng Nghiên muốn có chuyện thì có cấm cũng không được. Huống hồ từ lúc Mộng Nghiên học cấp ba, Trần Mẫu đã thấy một ít dấu vết trên áo nàng.



Chẳng qua chuyện mặc dù như vậy nhưng người lớn không thể cổ vũ con nhỏ ngủ cùng nhau chứ? Vì thế chỗ ngủ của Dương Minh là cả vấn đề.




Dương Minh nhìn mà chảy nước miếng, dáng người thật nóng bỏng. Không ngờ Trần Mộng Nghiên so với một năm vừa rồi đã đầy đặn hơn nhiều. Lúc trước là một cô bé, bây giờ đã là thiếu nữ đầy sức sống.



Khi đó Dương Minh mới có dị năng nên nhìn thoáng qua cơ thể Trần Mộng Nghiên.



"Đừng gấp, anh cũng nghe được tiếng Tv mà" Dương Minh cũng mặc quần áo vào.



"Anh đó, đúng là, anh muốn hại chết em sao?" Trần Mộng Nghiên nhăn nhó nói: "Lát nữa nói như thế nào bây giờ?"



Chẳng qua chuyện đã xảy ra rồi có muốn hối cũng không kịp. Dương Minh chỉ có thể nói: "Anh dạy sớm nên vào nói chuyện với em"



"." Trần Mộng Nghiên không còn cách nào khác.



Hai người ra phòng. Dương Minh có chút xấu hổ không biết nói gì. Dương phụ trừng mắt nhìn Dương Minh, Trần Phi lại nhìn Dương Minh với vẻ quỷ dị.



Mồng 1 tết đúng là ngày đi thăm họ hàng bà con, bạn bè. Bạn bè và đồng nghiệp của Trần Phi cũng sẽ đến nên nhà Dương Minh không tiện ở lại. Vì thế nên ăn sáng xong là nhà Dương Minh đứng dậy đi về.



Trên đường đi Dương phụ không ngừng trách Dương Minh: "Thằng ranh này làm gì thế hả? Ở nhà người ta mà con lại làm như vậy sao. Con làm thế thì bố mẹ Mộng Nghiên sẽ nghĩ như thế nào? Bố và mẹ mất mặt"



"Được rồi mà ông" Dương mẫu khoát tay nói: "Bỏ đi, chuyện đám nhỏ, ông nói có tác dụng gì? Chẳng qua như vậy cũng tốt, hai đứa có chuyện như vậy chuyện này mới chắc chắn. Nếu không ta còn sợ người ta xem thường chúng ta đó. Ông nghĩ xem, người ta là trưởng phòng cảnh sát hình sự, vợ là cb cao cấp của công ty nhà nước. Nhà ta thì sao? Năm mới nhà người ta có một hàng dài đến chơi. Chúng ta làm có ai đến nhà cơ chứ"



"Mẹ, mẹ nói gì đó" Dương Minh nghe thấy Dương mẫu hạ thấp nhà mình liền nói: "Nhà ta thì sao chứ? Con thấy rất tốt mà. Mẹ yên tâm, sớm muộn cũng có một ngày đầy người đến chúc tết bố mẹ"



"Ừ, mẹ biết con có tương lai" Dương mẫu nghe Dương Minh nói, liền cười nói: "Cả đời mẹ tự hào nhất là con"