Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 590 : Có người tới chơi
Ngày đăng: 11:32 19/04/20
Lời Dương Minh thật linh nghiệm. Dương phụ, Dương mẫu và Dương Minh vừa về đến nhà chưa kịp ngồi xuống thì ngoài cửa đã có tiếng cốc cốc.
Dương phụ vẫn khá khó chịu nên hỏi Dương Minh: "Ai vậy? Mới đầu năm đã tới nhà? Có phải là bạn học của con hay không?"
"Bạn học của con?" Dương Minh cũng buồn bực nói: "Bạn học của con ngoài Trương Tân và Mộng Nghiên ra thì có ai biết địa chỉ nhà chúng ta đâu"
Dương Minh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Người đến là chủ tịch công đoàn và giám đốc xí nghiệp công ty Dương phụ. Chuyện gì thế này? Những người này từ trước chưa bao giờ đến nhà Dương Minh chơi. Hay bây giờ có trò lãnh đạo đến chúc tết nhân viên.
"Bố, có thể là đồng nghiệp của bố đó?" Dương Minh nói.
"Đồng nghiệp?" Dương phụ lắc đầu xoay người ra mở cửa: "Ai đó?"
"Lão Dương, là tôi, lão Lương ở công đoàn. Tôi và giám đốc Phùng đến thăm anh" Chủ tịch công đoàn Lương Ngạn Quân nói.
"Hả?" Dương phụ giật mình vội vàng mở cửa phòng. Thấy Phùng Vạn Giang và Lương Ngạn Quân, có chút sợ hãi nói: "Giám đốc Phùng, chủ tịch Lương, sao hai người lại tới đây?"
"Bây giờ không phải năm mới sao, giám đốc Phùng dẫn tôi đến chúc mừng các nhân viên xuất sắc. Lão Dương là người làm việc lâu năm trong xí nghiệp, tiếng tăm rất tốt. Tôi và giám đốc Phùng đến chỗ anh là đầu tiên" Lương Ngạn Quân nói.
"là như vậy à, thật xấu hổ đã phải để hai vị tự mình đến, mau vào nhà ngồi" Dương phụ cao hứng nói.
"Được, được" Phùng Vạn Giang nói: "Lão Lương, mang đồ vào"
"Được" Lương Ngạn Quân gật đầu đi ra cửa cầm một túi to đi vào.
"Không bao giờ. chẳng qua." Dương phụ vẫn không rõ Phùng Vạn Giang muốn nói gì.
Dương Minh nghe đến đây hơi giật mình, tên Phùng Vạn Giang này không phải có việc muốn nhờ bố mình chứ? Vì vậy Dương Minh hơi chú ý sang bên này.
"Lão Dương, bây giờ chỉ có anh mới giúp được xí nghiệp chúng ta" Phùng Vạn Giang vỗ đùi nói: "Anh xem, tại sao xí nghiệp chúng ta không bằng các xí nghiệp khác? Xét cho cùng chỉ là kỹ thuật lạc hậu. Xí nghiệp chúng ta đã thiếu rất nhiều thiết bị kỹ thuật, vì vậy nên xe bán ra có tính năng kém hơn, rất khó khăn."
"Tôi? Giúp xí nghiệp?" Dương phụ có chút khó hiểu.
"Lão Dương, bây giờ xí nghiệp chúng ta thiếu nhất chính là tài chính, chỉ cần có tài chính cải tiến kỹ thuật, một lần nữa đầu tư sản xuất. Xí nghiệp chúng ta sẽ huy hoàng trở lại" Phùng Vạn Giang nói tiếp.
"Tài chính? Giám đốc Phùng, cái này. hình như không có quan hệ gì với tôi mà?" Dương phụ nói.
"Sao lại không quan hệ?" Phùng Vạn Giang nói: "Lão Dương, vận mệnh cả xí nghiệp chúng ta nằm trên người anh. Anh không thể bỏ mặc"
"Cái này. sao lại nói vậy?" Dương phụ có chút khó hiểu nhìn đối phương: "Tôi không quen ai trong ngân hàng, cũng không có tiền để đầu tư vào xí nghiệp mà? "
"Anh không quen người trong ngân hàng, nhưng anh không phải có một anh trai rất giỏi sao?" Phùng Vạn Giang nói: "Dương tổng – Dương Đại Sơn là ông chủ nổi tiếng ở thành phố Tùng Giang chúng ta, đầu tư rất nhiều tiền mở câu lạc bộ giải trí. Nếu ông ta đồng ý giúp xí nghiệp chúng ta, xí nghiệp chúng ta sẽ được cứu. Hơn nữa tôi nghe giám đốc trước đây nói Dương tổng đã từng là công nhân ở xí nghiệp ô tô Tùng Giang. Lão Dương, anh xem có thể nói giúp được không? "
"Cái này." Dương phụ cười khổ nói: "Giám đốc Phùng, anh không phải làm khó tôi chứ? Anh trai tôi mặc dù có tiền nhưng không thể đầu tư linh tinh. Xí nghiệp ô tô Tùng Giang chúng ta sợ là tầm vài triệu không giúp gì được"
"Không cần, không cần, tôi đã tính toán một chút. Xí nghiệp chúng ta sẽ hợp tác với các công ty khác, chỉ cần cải tiến dây truyền công nghệ, sau đó sẽ làm các thiết bị cho người ta. Cứ như vậy chỉ cần tầm 20 triệu mà thôi" Phùng Vạn Giang nói.