Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 623 : Có tiểu nhân giúp đỡ
Ngày đăng: 11:32 19/04/20
Hai người không tiếp tục đề tài này nữa, xem biểu diễn một lát rồi rời khỏi phố biểu diễn.
"Chị nghe nói phố giải trí rất vui" Triệu Oánh đột nhiên nói.
"Cái này. nơi đó toàn là cho bọn trẻ con thôi" Dương Minh thật sự không muốn đến đó, ở đó rất nhiều người nhận ra hắn.
"Không phải, lúc chị ở nhà xem kênh truyền hình Tùng Giang thấy giới thiệu rất thú vị" Triệu Oánh rất hứng thú mà nói: "Nhất là trò leo núi, chị muốn đi"
Dương Minh nghe Triệu Oánh nói không khỏi cảm thấy lạnh buốt sống lưng, không phải chứ? Thật sự phải đi sao? Hơn nữa còn là leo núi.
"Vậy. cũng được" Dương Minh không có biện pháp, thấy vẻ mong đợi của Triệu Oánh, hắn không đành lòng từ chối.
Hai người bạn gái trước, mình đã dẫn đi, thêm Triệu Oánh cũng chẳng sao. mình nếu thích cô ấy thì phải đối xử công bằng. Đây coi như bồi dưỡng tâm lý công bằng đi.
Triệu Oánh khác với Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận, chỉ cảm thấy hứng thú với vài trò mà thôi, chứ mấy trò như câu túi thì lại không thích.
Qua đó có thể thấy Triệu Oánh là người rất lý trí, có thể khống chế tốt tâm trạng của mình. Còn một lời nữa, đó là tính cách này thích hợp với người kinh doanh. Không phải đầu óc nóng lên sẽ mang cả công ty ra đánh cuộc.
Triệu Oánh chơi là mấy trò có lãi, ví dụ như bỏ một thẻ ra là đổi được hai con cá, coi như có lãi.
Dương Minh đứng bên Triệu Oánh, rất hưởng thụ giây phút ấm áp này, phảng phất như về quá khứ.
Quả nhiên đúng như Dương Minh suy nghĩ, có người nhận ra hắn. Người đó chính là người tổ chức trò chơi leo núi. Chẳng qua tên này cũng không nói ra thân phận của Dương Minh, chỉ khẽ gật đầu với Dương Minh mà thôi.
Nói thật người tổ chức rất hy vọng Dương Minh có thể đến đây. Bởi vì trò leo núi là trò mới ở thành phố Tùng Giang, bây giờ đang trong giai đoạn tuyên truyền. Nên người tổ chức không mong kiếm tiền, chỉ mong hút được nhiều khách.
Dù sao bây giờ chỉ có mình hắn là độc quyền ngành này ở Tùng Giang, đang chuẩn bị tiến vào các công viên, các khu vui chơi.
Ngày hôm qua do có Dương Minh nên không khí đã tăng lên. Hôm qua một đám người tới cũng tham gia trò chơi mới này.
Nhưng hôm nay lại kém không ít, mặc dù cũng nhiều người leo núi nhưng không khí lại không náo nhiệt bằng.
Không khí là một thứ rất kỳ diệu, có thể làm cho tâm trạng và tình cảm mọi người trở nên mãnh liệt. Ví dụ như cảnh hoạn nạn có nhau của Dương Minh và Trần Mộng Nghiên, điều này làm không ít đôi cảm động.
Vương Đại Quang chính là người ở gần khu giải trí này. Hôm qua thấy cả quá trình leo núi của Dương Minh, sau khi về bị bạn gái càu nhàu nên hôm nay đành phải đến leo núi.
Thực ra Vương Đại Quang là người rất ghen ghét, nhưng không có lá gan.
"Quý khách, muốn leo núi sao?" Người tổ chức mỉm cười nói với Dương Minh. Trong lòng hắn thật hy vọng Dương Minh có thể khuấy động phong trào.
Dương Minh kinh ngạc, từ vẻ mặt của Người tổ chức, trong lòng cũng không khỏi thầm than một chút.
Chẳng qua đã sai thì sai, cũng không có gì, quan trọng là không nói thẳng ra là được. như vậy mình cũng bớt xấu hổ với Triệu Oánh. Mặc dù mình đến đây với ai cũng không quan hệ nhiều với Triệu Oánh, nhưng trong tiềm thức Dương Minh lại thấy không nên phá vỡ không khí bây giờ.
Trần Mộng Nghiên cảm thấy rất kỳ quái với suy nghĩ của mình. Mặc dù trước đây Trần Mộng Nghiên cũng không bài xích có quan hệ thân mật với Dương Minh, nhưng cũng chỉ cảm thấy quan hệ của hai người bước thêm một bước thì có cũng được không có cũng không sao.
Nhưng bây giờ lần đầu tiên Trần Mộng Nghiên cảm thấy muốn trao cho Dương Minh, lúc nào cũng nghĩ đến. nàng mong giây phút đó sớm diễn ra.
Chẳng qua khi Dương Minh nói hôm nay có việc, Trần Mộng Nghiên mặc dù Cao cấp Thần vu nhưng không hề giận. Nàng đã quyết định về sau phải làm một cô gái nghe lời, không được ngang ngạnh, không được gây phiền phức cho Dương Minh.
Cho nên Trần Mộng Nghiên chỉ nói Dương Minh chú ý an toàn, không nói gì thêm.
Ở nhà khá chán, Trần Mộng Nghiên quyết định đi dạo, cho nên đã đến hội chùa. Trần Mộng Nghiên cũng không biết tại sao mình đến đây, có lẽ và nhớ lại kỷ niệm giữa mình và Dương Minh.
Trần Mộng Nghiên cảm thấy mình giống như một cô gái đang rất hạnh phúc, nhớ lại là thấy ngọt ngào. Đến nơi này, Trần Mộng Nghiên liền quyết định đến chỗ leo núi xem một chút.
Trần Mộng Nghiên đang rất hạnh phúc đi tới thì thấy một cảnh làm tim nàng vỡ ra. Nàng thậm chí không thể tin vào mắt mình.
Sao có thể. người đàn ông trên kia là Dương Minh, mà anh ấy đang hôn một cô gái khác. Điều này không tính, làm cho Trần Mộng Nghiên không thể chấp nhận là Dương Minh lại đang hôn Triệu Oánh.
Điều này làm nước mắt của nàng trào ra như nước vỡ bờ.
Triệu Oánh, đây là người mình kính trọng không đang ở bên dưới Dương Minh. Tại sao có thể như vậy?
Mình dù có tâm sự gì cũng nói với chị ấy. Nhưng chị ấy lại cướp người đàn ông của mình. Điều này Trần Mộng Nghiên không thể tưởng tượng.
Đả kích này quá nặng. nếu người bên dưới Dương Minh là Lam Lăng hay Chu Giai Giai, Trần Mộng Nghiên cũng không tức như vậy. Nhưng đó lại là Triệu Oánh.
Người mình cho rằng không có khả năng nhất nhưng lại như vậy. Trần Mộng Nghiên lớn tiếng hét lên, lấy tay ôm mặt xoay người bỏ chạy.
Trên đời này, mình còn có thể tin ai được nữa? Một là người mình yêu, một là người chị mình kính trọng. mà hai người này lại làm chuyện xấu xa như vậy sau lưng mình.
Trần Mộng Nghiên không thể chấp nhận, không thể giải thích, không thể tưởng tượng.
Nhìn Trần Mộng Nghiên biến mất trong đám đông, Triệu Oánh và Dương Minh đều sợ hãi.
Triệu Oánh đẩy Dương Minh ra, oán trách: "Còn không mau đuổi theo"
"Vậy chị." Dương Minh có chút do dự, vừa hôn người ta bây giờ lại đuổi theo một người phụ nữ khác, chuyện này Dương Minh đúng là không làm được.
"Không cần để ý đến chị. Mau đuổi theo Trần Mộng Nghiên đi" Triệu Oánh tức giận nói: "Hai ta không có gì hết, giải thích với cô ấy đi"
"Vậy." Dương Minh vẫn có chút do dự.
"Đúng là sợ em đó" Triệu Oánh có chút bất đắc dĩ nói: "Đi, chị và em cùng đi, chị giải thích giúp em một chút"