Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 624 : Thù lao là một mỏ

Ngày đăng: 11:32 19/04/20


Thấy Triệu Oánh chẳng những không giận, ngược lại còn muốn giải thích cho mình, Dương Minh cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Dương Minh cảm kích nhìn Triệu Oánh, sau đó khẽ gật đầu, hai người nhanh chóng rời khỏi đám đông, đuổi theo Trần Mộng Nghiên.



"Mộng Nghiên" Dương Minh la lớn.



Trần Mộng Nghiên chạy không quá nhanh. Dù sao cũng là con gái, hơn nữa bây giờ đang đua lòng nên mắt hơi mơ hồ. Cho nên Dương Minh đuổi chưa được bao xa đã thấy Trần Mộng Nghiên.



Cũng không biết có nghe thấy tiếng kêu của Dương Minh hay không, Trần Mộng Nghiên cúi đầu không thèm để ý Dương Minh.



"Mộng Nghiên, em chờ chút." Dương Minh vội vàng chạy tới, ngăn trước mặt Mộng Nghiên.



"Tránh ra" Trần Mộng Nghiên nhìn Dương Minh một cái, sau đó nói.



"Em nghe anh nói. Mộng Nghiên" Dương Minh vội vàng nói: "Thực ra chuyện không giống như em nghĩ"



"Không nghe, không nghe, không thèm nghe" Trần Mộng Nghiên lấy tay che tai lại.



Lúc này Triệu Oánh đã chạy tới, nói với Trần Mộng Nghiên: "Mộng Nghiên, thật đó, chị và Dương Minh không có gì, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn"



"Tôi tận mắt nhìn thấy, còn có thể là giả sao?" Trần Mộng Nghiên cười lạnh nói với Triệu Oánh: "Triệu Oánh. Chị cút ngay, tôi không muốn thấy chị nữa"



Trần Mộng Nghiên vốn không xúc động như vậy, nhưng lúc này tình cảm đè mất lý trí, hơn nữa nàng không muốn lễ phép với Triệu Oánh nữa. Ngay cả ông xã của người ta cũng cướp lấy, không đáng được tôn trọng.



"Mộng Nghiên. chị" Triệu Oánh cười khổ nói: "Mộng Nghiên, em tỉnh táo chút được không?"



"Tôi tỉnh táo? Tôi không tỉnh táo sao? Tôi cảm thấy mình rất tỉnh táo mà" Trần Mộng Nghiên khàn giọng nói: "Triệu Oánh, tôi không bao giờ muốn thấy chị nữa"



Vừa nói Trần Mộng Nghiên muốn rời đi, Triệu Oánh vội vàng giữ Mộng Nghiên lại.



"Buông ra, chị là người phụ nữ đoạt chồng người khác" Trần Mộng Nghiên hổn hển đẩy mạnh Triệu Oánh, làm Triệu Oánh lảo đảo. Dương Minh nhanh tay lẹ mắt vội vàng đỡ lấy Triệu Oánh. Mà Trần Mộng Nghiên cũng nhân cơ hội thoát được tay Triệu Oánh, bước nhanh đi.




"Chúng ta cần làm là lẻn vào đó, sau đó tìm cơ hội ra tay. Sau khi thành công phải lập tức thoát đi. Vì bối cảnh của mục tiêu rất sâu, không nên gây chuyện"



"Ai muốn giết tên này" Dương Minh nhíu mày, tìm một sát thủ giải quyết trùm ma túy quốc tế thì sẽ phải rất dũng cảm.



"Một chính phủ lâm thời ở Châu Phi, là kẻ tử thù với mục tiêu" Phương Thiên thản nhiên nói.



"Ồ" Dương Minh không hiểu cái này, giết một tên trùm buôn ma túy không ngờ lại quan hệ đến một chính phủ lâm thời. Chẳng qua điều này cũng không sao, nếu Phương Thiên cảm thấy có thể làm, như vậy có thể làm. Dương Minh chỉ đơn thuần dựa theo ý của Phương Thiên là được.



Chẳng qua lần đầu tiên làm nhiệm vụ, Dương Minh không nhịn được hỏi: "Lão Phương, nhiệm vụ lần này có thù lao không?"



"Không có" Phương Thiên lắc đầu.



"Hả?" Dương Minh kinh ngạc nói: "Gì chứ, chẳng lẽ làm công không?"



"Chú làm cháu tập luyện nên nhận nhiệm vụ này" Phương Thiên bĩu môi: "nhiệm vụ đơn giản như vậy vốn không đáng để Vua sát thủ ra tay. Nhưng đây là lần đầu tiên cháu ra trận, nên chọn một việc đơn giản"



"Thì ra là thế" Dương Minh gật đầu: "Chẳng qua cháu cảm thấy mình bị thiệt"



"Ồ, chính phủ lâm thời kia đã đáp ứng chuyện này thành công sẽ cho chú một mỏ quặng kim cương. Cháu nếu có thể bán đi thì thử xem" Phương Thiên suy nghĩ một chút, rốt cuộc nghĩ ra gì đó rồi nói.



"Cái gì? Mỏ kim cương" Dương Minh trợn mắt há mồm: "Không phải chứ, thứ này ư, chúng ta giàu to"



"Cháu nghĩ rằng mỏ nào cũng có thể sinh ra kim cương sao? Cho dù có thể thì bán được bao nhiêu chứ" Phương Thiên không thèm để ý nói: "Rất nhiều mỏ là chết, hoặc được vài viên kim cương. Tốn rất nhiều sức như vậy làm gì. Hơn nữa ai thèm đến chỗ chim không thèm ỉa đó"



Dương Minh không biết nói gì, Phương Thiên thoạt nhìn rất nghèo sao lớn lối như vậy.



Có phải là quặng chết hay không thì phải nhìn sẽ biết? Trữ lượng kim cương mình nhìn cái không phải là thấy sao?