Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 625 : Bước lên sát trình
Ngày đăng: 11:32 19/04/20
Quặng mỏ này đối với Phương Thiên mà nói, cũng chẳng khác gì đồ phế thải, nhưng trong tay Dương Minh thì lại khác.
"Để cho chúng ta tùy tiện chọn một cái hay là chỉ định sẵn?" Dương Minh hỏi.
"Tùy tiện chọn, chẳng qua con có biết chọn không?" Phương Thiên kì quái hỏi.
"Con có một người bạn" Chuyện của Dương Minh thì dĩ nhiên không thể nói cho người khác biết, nhưng mà chuyện giác quan thứ sáu của Lam Lăng thì lại khác, bởi vì đây không còn là một bí mật gì, lúc ở Vân Nam, bởi vì Lam Lăng theo cha nàng đi đánh bạc, cho nên rất nhiều người biết về giác quan thứ sáu của Lam Lăng vô cùng linh nghiệm.
"Người đó biết nhìn?" Phương Thiên sửng sốt, nói: "Thật sao? Sao con lại quen biết người ta?"
"Nàng ta không phải biết nhìn, mà là giác quan thứ sáu đặc biệt linh nghiệm" Dương Minh cười cười nói: "Nàng ta có một Tả gia gia, ông có biết không?"
"Tả gia gia?" Phương Thiên nhíu mày, họ này rất hiếm, trong số những người quen của ông, chỉ có một người mang họ này: "Người con nói là Tả tiền bối của Miêu Cương Vân Nam?"
"Hẳn là vậy." Dương Minh gật đầu nói: "Ông ta nói. sư gia đã từng cứu ông một mạng."
"Chính là Tả tiền bối không thể nghi ngờ!" Phương Thiên nói: "Bạn của con là cháu gái của ông ta?"
"Không phải, bạn của con là cháu gái của thủ lĩnh Miêu Cương" Dương Minh giải thích.
"Bạn gái nhỏ?" Phương Thiên nhìn Dương Minh hỏi.
"Hắc hắc." Dương Minh cười gượng hai tiếng.
"Ta đã tìm mối đính hôn cho con" Phương Thiên đột nhiên nói.
"Cái gì? Đính hôn?" Dương Minh ngạc nhiên nhìn Phương Thiên: "Ông già, ông đang chơi trò đùa quốc tế gì vậy hả? Ông tìm mối đính hôn cho con?"
"Không phải là trò đùa, nhưng việc hôn nhân này quả thật cũng là quốc tế, ha ha" Phương Thiên hiếm khi nào hài hước, chỉ là, câu nói đùa của ông chả buồn cười tí nào.
"Phương lão đầu, ông mà dù là sư phụ của con, nhưng hôn nhân đại sự há có thể đùa được sao? Hơn nữa con đã có bạn gái rồi, ông không phải là gây thêm phiền cho con sao?" Dương Minh nhìn bộ dáng nghiêm túc của Phương Thiên, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Hơn nữa, con mới có nhiêu tuổi này mà ông đã tìm mối đính hôn cho con?"
Chờ Phương Thiên đi vào, người này liền đóng cửa thùng container lại.
"Cảm giác thế nào? Nơi này không có điện, chúng ta phải ở trong bóng đêm vài ngày" Phương Thiên bình thản nói: "Làm một sát thủ, con phải phải huấn luyện năng lực thích ứng trong bóng đêm một chút"
Trong bóng đêm, đối với Dương Minh chẳng có vấn đề gì, bởi vì ánh mắt có năng lực đặc biệt, Dương Minh nhìn giống như ban ngày. Cho nên, huấn luyện ở phương diện này coi như bỏ qua: "Ông già, trời sinh con có thị lực rất tốt rồi, ở trong này nhìn rất rõ ràng!" Dương Minh cười nói.
"Thật không? Đây là bao nhiêu?" Phương Thiên vươn bốn ngón tay lên.
"Bốn. chẳng qua lại biến thành ba." Dương Minh nói. Bởi vì Phương Thiên nghe Dương Minh nói bốn liền thu lại một ngón tay.
"Nhãn lực không tồi" Phương Thiên hài lòng gật đầu: "Không huấn luyện mà còn mạnh hơn người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp như ta"
"Có gì giống cái đệm hay không, dưới đất cứng gần chết" Dương Minh chỉ xuống dưới chân: "Cái này sao ngủ?"
"Cứ ngủ" Phương Thiên không sao cả nói: "Một sát thủ đủ tư cách thì phải tập thích ứng với hoàn cảnh, chứ không phải thay đổi hoàn cảnh"
"Được rồi, được rồi" Dương Minh phất tay nói: "Hết giờ đi học rồi, ông già, con biết rồi"
"Ngủ đi, ngày mai bắt đầu tiến hành tập huấn đặc biệt" Phương Thiên ném balo của mình qua một bên, sau đó nằm xuống mặt đất.
Không biết bao lâu sau, Dương Minh cảm thấy thùng container bắt đầu động, giương mắt ra ngoài nhìn thấy thùng hàng bị cần cẩu câu lên, sau đó để xuống một con thuyền cũ nát.
Rất nhiều thùng hàng được đặt đè lên và chung quanh, làm cho hắn âm thầm kinh hãi, nếu con thuyền này xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, thì mình và Phương Thiên đều chạy không thoát!
Chẳng qua, cái gì đến cũng đã đến, cho dù có lo lắng thì cũng không có tác dụng. Một tiếng còi tàu vang lên, chiếc tàu chậm rãi chuyển động.
Dương Minh cũng nhắm hai mắt lại, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Trong thùng hàng không có đèn cũng không có ánh sáng, vĩnh viễn là một mảnh tối đen.