Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 659 : Mang Thư Nhã trở về

Ngày đăng: 11:32 19/04/20


Sau khi nhận được cú điện thoại kia, Tiếu Tình đứng ngồi không yên, nàng cứ đinh ninh rằng chuyện dù sao cũng đã qua lâu như vậy, chắc là người ta cũng quên rồi, với lại đã một thời gian dài như vậy bản thân mình lại không liên lạc với người kia, nhưng mà không nghĩ đến người kia lại chủ động liên lạc với mình.



Tiếu Tình thấy rất đau đầu, trong đầu cứ lẩn quẫn một câu hỏi không biết nàng ta tìm mình có chuyện gì nữa? Chẳng lẽ lại muốn… cùng mình, vừa nghĩ Tiếu Tình lắc lắc đầu xua tan cái ý nghĩ ấy đi. Bởi vì trong lòng nàng lúc này ngoài hình bóng của" Em nuôi" Dương Minh ra không thể chứa thêm một ai nữa.



Ban đầu Tiếu Tình đã muốn quên chuyện này đi, nàng cứ nghĩ rằng mình chỉ cần yên lặng thì mọi chuyện sẽ êm đẹp, nhưng chuyện gì càng muốn quên thì nó lại cứ hiển hiện ra trước mắt Tiếu Tình chỉ còn biết khổ sở mà đón nhận thôi.



Bây giờ Tiếu Tình đang rất khó xử nàng lúc trước sở dĩ không nói cho Dương Minh biết vì nàng sợ, sợ Dương Minh sẽ nghĩ mình là người con gái không bình thường thậm chí nàng còn định dùng từ" Biến thái" để phê phán mình nữa chứ, nhưng mà nếu không nói cho Dương Minh thì mình phải làm sao đây, nếu như Dương Minh biết mình giấu giếm hắn thì mình còn mặt mũi nào mà đối mặt với hắn nữa, phải biết rằng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra chứ. Trong lúc nhất thời nàng không biết xử lý chuyện này ra sao.



Dương Minh lại không biết rằng Tiếu Tình đang" ngồi trên đống lửa", sau khi chi tay với" đệ tử" Dương Minh lái xe thẳng đến Bất Dạ Thiên.



"Về chuyện của công ty giải trí, các anh định giải quyết thế nào?" Dương Minh nhìn Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám nhàn nhạ hỏi.



"Dương ca, thế ngài định giải quyết chuyện này thế nào?" Bạo Tam Lập không trả lời mà dè dặc cẩn thận hỏi. Phải biết rằng đối với tình hình của công ty giải trí Thiên Kiêu hắn cũng biết rõ ràng vì dù sao mình cũng là người gián tiếp đầu tư mà, nhưng mà chuyện này lại dính dáng đến ông bác của Dương ca cho nên Bạo Tam Lập cũng không biết phải làm sao mới ổn thỏa, nếu đổi lại là người khác hắn đã sớm thủ tiêu rồi.



"Tôi bây giờ đang muốn nghe các anh xử lý ra sao" Dương Minh nói



"Dương ca thứ lỗi cho tôi nói thẳng, bác trai của anh không có năng lực điều hành công ty giải trí" Hầu Chấn Hám do dự một chút rồi nói ra suy nghĩ của mình



"Anh cứ nói tiếp đi" Dương Minh lười biếng phất phất tay.



Thấy nét mặt của Dương Minh lạnh nhạt, Hầu Chấn Hám mới vững dạ nói: "Bây giờ công ty giải trí Thiên Kiêu đã không thể nào vãn hồi được cục diện, chỉ có thể tiến hành cải tổ toàn diện thôi giống như một bệnh nhân bệnh trở nặng không thể làm gì hơn chỉ có thể thay máu trường hợp của công ty giải trí cũng giống như vậy, chúng ta chỉ có thể thay đổi toàn bộ cơ cấu và nhân sự mới mong ổn định được thế cục hiện nay"



"Được rồi cứ dựa theo chủ ý của anh mà giải quyết" Dương Minh gật gật đầu đồng ý sau đó lại hỏi tiếp: "Thế còn bên phía công ty địa ốc anh có ý kiến gì không?"



"Về phía công ty địa ốc hình như là có người muốn thu mua thì phải sự tình như thế nào tôi cũng không rõ lắm" Hầu Chấn Hám trả lời.



"Anh cứ mua lại công ty địa ốc ấy đi, báo lại cho bác của tôi biết để cho ông ấy yên tâm một chút, còn về vụ công ty giải trí anh cứ cho người đi tiếp quản" Dương Minh phân phó.
"Thôi chúng ta đi đến quán coffee nào nói chuyện đi, ở đây gió thổi lạnh qúa, đứng một chút nữa là thành tảng băng đấy" Dương Minh đề nghị



"Đi thôi, em biết gần đây có một quán bán đồ uống lạnh được lắm" Trần Mộng Nghiên giới thiệu



"Không phải chứ, đồ uống lạnh sao, mùa đông mà cũng có loại đồ uống này?" Dương Minh cảm thấy hơi khó hiểu



"Ai nói với anh là cửa hàng đồ uống lạnh thì phải bán thức uống lạnh chứ" Trần Mộng Nghiên cười hì hì giải thích cho Dương Minh: "Nếu như theo anh nói như vậy thì các cửa hàng đồ uống lạnh đã dẹp tiệm đóng cửa từ lâu, làm sao kinh doanh được chứ"



"Chẳng lẽ không đúng sao?" Thật ra thắc hắn thắc mắc chuyện này cũng là bình thường thôi, lúc trước do điều kiện kinh tế của gia đình hắn không được khá giả như bây giờ nên tiền tiêu vặt cũng có giới hạn, hắn nếu có tiền cũng không đến mấy cái quán ăn uống như vậy, mặc dù mùa hè cũng cùng với Trương Tân la cà cũng đã thưởng thức qua loại đồ uống lạnh nhưng đây không phải là mùa hè a bây giờ đang là mùa đông trời lạnh như vậy mà uống nước lạnh nữa thì, nghĩ đến đây Dương Minh không kiềm chế được mà rùng mình một cái



"Đương nhiên là không đúng rồi, hihi anh chàng ngốc của em, em nói cho anh biết ngoài phục vụ đồ uống lạnh ra ta cũng có thể uống đồ uống nóng mà, ví dụ sữa nóng, cacao nóng, cà phê nóng… ngoài ra còn có nước hoa quả nữa anh thích uống gì mà chẳng được đâu phải nhất thiết một loại đồ uống đâu" Trần Mộng Nghiên che cái miệng nhỏ lại cười cười nhìn người yêu của mình đang trợn mắt há mồm đầy ngạc nhiên



"Vậy… vậy à anh không biết" Dương Minh gãi gãi đầu cười trừ, để che giấu sự xấu hổ của mình hắn nói sang chuyện khác: "Thôi lên xe nào!"



"Xe này là của anh sao?" Trần Mộng Nghiên kinh ngạc nhìn chiếc xe BMWX5 bóng loáng



"Cứ xem như của anh đi" Dương Minh gật gật đầu đồng ý." Thế nào em không thích à?"



"Cũng không phải, em thấy tụi mình còn là sinh viên đi chiếc xe sang trọng như loại BMW này có phần quá phô trương một chút" Trần Mộng Nghiên chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn chiếc xe rồi quay sang nói



"À thì ra là thế, vậy ngày mai anh kiếm thợ gỡ cái logo BMW này nhé" Dương Minh cười cười, hắn ta lại nhớ đến một chuyện khá là khôi hài mà hắn tình cờ đọc qua trên mạng như thế này, có một người giàu có nọ vừa mới mua một" con" BMW hắn ta rất đắc ý đi đâu cũng khoe khoang với thiên hạ, nhất là mỗi lần gặp mọi người hắn lại nhảy xuống xe, kéo người ta lại chỉ chỉ vào biểu tượng BMW kia rồi giở giọng điệu kẻ có của ra: "Anh thấy không xe tôi đi là BMW đấy, nếu anh không tin thì nhìn cái logo này xem" người kia thấy hắn khoe khoang ra vẻ ta đây tiền đầy túi nên ghét quá đợi cái tên hợm hĩnh kia gửi xe hắn ta mới chạy gần đến rồi nhanh chóng lấy đồ nghề ra gỡ mất cái logo kia sau đó quẳng vào thùng rác kế bên, sau đó cười to một tiếng xoay người bỏ đi, tên nhà giàu kia ra lấy xe đắc ý chạy đi mà không kiểm tra xem xe mình có" mất" cái gì không, đến hôm sau hắn lại gặp được người nọ lại nổi giọng khoe của nữa nhưng người kia cứ cười mãi, tên này thắc mắc sao hắn ta lại cười mình nhỉ, nhìn nhìn lại thì thấy cái logo của" cục cưng" đã không cánh mà bay, từ đó về sau hắn gặp những người quen đều trốn tránh không dám khoe khang nũa.



"…" Trần Mộng Nghiên dở khóc dở cười nói: "Thôi được rồi đi xe nào cũng được à mà Trương Tân mấy ngày hôm trước có gọi điện cho em, hỏi em anh đã về chưa, hắn nói không biết anh chui ở cái xó xỉnh nào liên lạc hoài mà không được" Ngừng một chút nàng nói tiếp: "Em chỉ nói là anh đi ra nước ngoài rồi, không biết chừng nào thì về" cứ mỗi lần nhắc đến chuyện Dương Minh ra nước ngoài mà không liên lạc với mình là lại giận dỗi liếc mắt nhìn Dương Minh một cái.



Dương Minh gãi gãi đầu xấu hổ nói: "Em cũng biết anh ra nước ngoài, điện thoại di động quả thật không dùng được, anh cũng muốn liên lạc với em lắm nhưng lực bất tòng tâm a, anh thì lại lười chạy ra bưu điện gọi, với lại anh sợ em vẫn còn giận anh nên do dự một chút không biết có nên gọi cho em không".