Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 701 : Gặp tai nạn giao thông

Ngày đăng: 11:32 19/04/20


"Con và Vận nhi đi trước đi, dì và lão Lâm ở đây chờ cũng được" Con gái hiếm khi nào có cơ hội ở một mình với Dương Minh, Trầm Nguyệt Bình cũng không muốn quấy rầy con gái, dù sao cũng không đi cùng một xe, vì thế để cho hai đứa đi trước.



Dương Minh suy nghĩ, tốc độ của Audi r8 không phải để những chiếc xe bình thường bắt kịp, nếu đi trước, thì cũng sẽ tới trước, vì thế nói: "Dạ dì Trầm, bên kia con đã dặn dò rồi, khi xe đến sẽ gọi cho dì"



"Được, các con đi trước đi, tìm một chổ nghỉ ngơi trước, dì đến rồi sẽ liên lạc" Trầm Nguyệt Bình cười gật đầu nói.



Để một chiếc xe thể thao đi sau lưng một chiếc Van quả thật là chịu tội, Dương Minh và Lâm Chỉ Vận đi trước, chạy hướng ra ngoài thành phố.



Không biết khi nào, mà trên trời đã đầy bông tuyết, Dương Minh không thể không mở cần gạt nước, quét hét tuyết đang đọng xuống.



"Thật là đẹp!" Lâm Chỉ Vận nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thán: "Em vẫn còn nhớ, hồi còn nhỏ, mỗi khi có tuyết, mấy người bạn trong xóm đều chạy ra ngoài chơi cùng nhau xây người tuyết, ném tuyết."



"Bây giờ cũng được vậy, nếu em thích, anh sẽ cùng em xây người tuyết, ném tuyết"



"Chỉ có hai người thì chơi thế nào?" Lâm Chỉ Vận lắc đầu, khẽ cười nói.



"Em và anh chơi thôi" Dương Minh cũng cười: "Hay là, chờ bữa nào Trần Mộng Nghiên rãnh, chúng ta cùng chơi."



"Không chơi, hai người khẳng định sẽ cùng một nhóm, đến lúc đó người bị ném sẽ là em" Lâm Chỉ Vận nghe đến tên Trần Mộng Nghiên, trong lòng giật mình, thần sắc liền trở nên ảm đạm.



"Vậy cũng không nhất định, em và Mộng Nghiên cùng một nhóm mà, người bị ném sẽ là anh thôi" Dương Minh nhìn thấu tâm sự khẩn trương của Lâm Chỉ Vận, vì thế an ủi.



"Haha." Lâm Chỉ Vận cũng không nghĩ là Dương Minh nói thật, rõ ràng là chuyện không thể, mình và tmn. sao có thể trở thành bạn tốt được.



Qua trạm thu phí trên đường cao tốc, Dương Minh nhíu mày, sương mù dày như vậy, hình như không tốt cho lắm. Trong nội thành thì không sao, tuyết chỉ hơi mỏng mà thôi, nhưng trên đường cao tốc Đông Tùng lại tràn đầy sương mù.



Vì an toàn, Dương Minh định mở đèn xe lên, chẳng qua, cũng có vài xe đã mở đèn lên, nhưng mà, Dương Minh đã từng xem một tin tức nói rằng, mở đèn xe trong sương mù càng không an toàn, vì thế cuối cùng hắn không mở đèn xe lên.



"Sương mù dày như vậy, sao có thể thấy rõ được?" Lâm Chỉ Vận cũng lo lắng hỏi.



"Chỉ có thể chạy chậm lại một chút thôi" Dương Minh nói: "Đã quá trạm thu phí rồi, muốn lui về cũng không được, trừ phi là đậu ở ven đường. Chẳng qua như vậy càng không an toàn"
"Dương Minh, em rất sợ." Lâm Chỉ Vận nghẹn ngào nói: "Chúng ta xém chết."



"Chết cái gì, có anh ở đây, sẽ không sao đâu" Dương Minh kiên định nói. Lúc này, hắn phải mạnh mẽ, phải kiên định lên, nếu lộ vẻ khiếp sợ, thì Lâm Chỉ Vận sẽ càng lo sợ hơn.



Thật ra, Dương Minh cũng vô cùng sợ hãi, thiếu chút nữa là thật sự tiêu đời! Từ sáng hôm nay đã bắt đầu thấy xui xẻo, không ngờ rằng lúc này lại xảy ra một chuyện lớn như vậy!



Người tài xế xe tải lúc này mới nhảy xuống, thấy Dương Minh và Lâm Chỉ Vận vẫn còn nguyên mảnh, vội vàng đi qua nói: "Em trai, em gái, mạng của hai em thật là lớn! Phản ứng rất nhanh, xe của anh không thể dừng lại được!"



"Nhanh báo cảnh sát đi! Đừng để xe phía sau lại tông vào!" Dương Minh quay sang nói với người tài xế, chẳng qua, nghĩ đến trước đó chắc hẳn là đã có người báo cảnh sát rồi, nhưng cảnh sát giao thông và quản lí giao thông là hai ngành khác nhau, cho nên cần phải báo cho cả hai biết.



Dương Minh nói xong, liền móc điện thoại ra, gọi điện cho Bạo Tam Lập.



"Các người xuất phát chưa?" Dương Minh vội hỏi.



"Đang bị kẹt trên đường cao tốc, sương mù dầy quá, không cho vào" Bạo Tam Lập đáp: "Tôi đang muốn gọi điện cho ngài, Dương ca, ngài không có chuyện gì chứ?"



"Tôi không sao, vậy các người chờ trước đi!" Dương Minh nói: "Bên tôi đang có chuyện, lát nói!"



Cúp điện thoại, Dương Minh mới yên lòng, xem ra hai hướng ra vào của đường cao tốc đã bị chặn lại, ngăn không cho xe tiến vào.



Chẳng qua, Dương Minh chưa kịp cất điện thoại, thì lại có một tiếng ầm thật lớn vang lên, lại có một chiếc xe ô tô lao vào đuôi xe tải.



"Nhanh kêu tài xế ấy xuống xe đi!" Dương Minh liền nói với người tài xế xe tải theo bản năng.



"Ờ, vậy anh đi trước." Người tài xế xe tải vội vàng chạy tới.



"Dương Minh, em lạnh." Lâm Chỉ Vận nức nở trong lòng ngực Dương Minh, cọ cọ, nói.



"Vậy chúng ta tìm một chổ nghỉ ngơi nha" Dương Minh thấy tai nạn lớn như vậy, trong thời gian ngắn không thể giải quyết xong, vì thế nói: "Đây là lối vào trấn, phía trong hẳn là có chổ nghỉ ngơi"