Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 702 : Khách sạn trong trấn
Ngày đăng: 11:32 19/04/20
Khoảng giữa Tùng Giang cùng Đông Hải có 1 huyện nhỏ gọi là Song Lợi trấn. Chính vì vị trí địa lý thuận lợi cho nên kinh tế phát triển cũng khá, sắp tới lại chuẩn bị mở một làng du lịch, theo sau là một loạt chính sách du lịch ưu tiên, làm cho Song Lợi trấn rất nhanh trở thành một điểm nóng du lịch.
Bởi vậy tại Song Lợi trấn, khá nhiều khách sạn mọc lên, chất lượng cũng không tồi.
Xuất hiện một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng như thế cảnh sát tất nhiên không dám chậm trễ. Rất nhanh, có hai cỗ xe cảnh sát vội vàng chạy đến, theo sau là xe cứu thương cùng xe tải.
Nhìn cảnh người bị thương máu me đầm đìa được đưa lên xe cứu thương, Lâm Chỉ Vận sợ tới mức úp mặt vào ngực Dương Minh. Dương Minh nhẹ nhàng vỗ về bờ vai của nàng, thở dài.
Đã nhiều lần gặp người chết nhưng Dương Minh cũng không khỏi có chút xúc động. Tai nạn a, làm sao những người này có thể nghĩ đến nạn nhân là mình?
Từng chiếc xe hơi được tách ra, chiếc Audi R8 của Dương Minh có vẻ không nghiêm trọng lắm, vì rúc xuống gầm xe tải nên chỉ bị bẹp phần nóc, thân xe cũng không hư hại mấy, tuy nhiên so với những chiếc xe gần như biến thành sắt vụn kia thì đã là nhẹ nhàng lắm rồi.
Chiếc Audi R8 của Tôn Khiết tại Đông Hải cũng rất nổi tiếng, cảnh sát giao thông xử lý hiện trường nhìn biển số xe chợt lộ vẻ ngưng trọng.
Chỉ đến lúc nhìn trong xe không có người mới yên tâm.
"Cậu là. chủ xe?" Cảnh sát giao thông thấy người đi tới không phải Tôn Khiết liền nghi ngờ hỏi.
"Không phải xe của ta, xe của một người bạn" Dương Minh nói.
"Uhm. Vậy cậu có thể gọi điện thoại liên lạc với chủ xe được không?" Nếu là chuyện bình thường thì cảnh sát này cũng không quan tâm đến thế, nhưng vì hắn cùng Tôn gia cũng có chút hiểu biết, biết rõ chiếc R8 này Tôn Khiết không hề cho nam nhân nào đi, cho nên mới sinh ra nghi ngờ, suy đoán chiếc xe này cùng Dương Minh có lai lịch bất chính.
"Được." Dương Minh cũng định nói với Tôn Khiết một tiếng sau đó mới tìm người sửa xe.
"Chuyện gì thế? Dương Minh" Tôn Khiết trả lời điện thoai, nhỏ giọng nói tiếp" Ta đang cùng cha ta bàn chuyện công ty."
"Xe cô gặp tai nạn trên đường cao tốc Đông Hải - Tùng Giang, một vụ đâm liên hoàn ba mươi bảy chiếc xe" Dương Minh nói tiếp" Ta hiện còn chút việc, xe cứ để tạm đây đã, cô cùng cảnh sát giao thông nói chuyện chút nhé?"
"Được rồi" Tôn Khiết nghe nói xe gặp tai nạn cũng không có giận Dương Minh, ngược lại trong tiềm thức lại thoáng lo lắng cho an nguy của Dương Minh. Tuy nhiên bây giờ Dương Minh đã gọi điện cho nàng, chứng tỏ hắn cũng không bị thương gì. Vì thế Tôn Khiết cũng không hỏi han nhiều.
Vặn vòi, Dương Minh kiểm tra một chút nhiệt độ rồi mới gọi" Chỉ Vận, em vào đi"
"Vâng." Lâm Chỉ Vận rời giường, vẫn còn mang theo một chút sợ hãi. Đem áo khoác ngoài cởi ra, treo trên móc, hướng phòng tắm đi đến.
"Nước ấm chuẩn bị xong, em có thể tắm được rồi." Dương Minh nói xong, vừa muốn đi ra ngoài lại khẽ chạm vào người Lâm Chỉ Vận, phát hiện áo nàng một mảnh ướt sũng.
"Ân?" Dương Minh kinh ngạc, đưa tay sờ sờ áo Lâm Chỉ Vận, nói" Sao lại ướt thế này?"
"Em. vừa rồi sợ quá toát mồ hôi lạnh." Lâm Chỉ Vận có chút ngượng ngùng nói.
"Mau cởi ra đi, để anh mang ra chỗ điều hòa phơi khô" Dương Minh vội vàng nói.
"Uhm. Vâng." Lâm Chỉ Vận thẹn thùng nhẹ gật đầu" Anh. Anh đi ra ngoài trước đi"
"Ha ha" Dương Minh cười, xoay người ra khỏi toilet, sau đó đóng cửa lại. Một lát sau, chợt nghe tiếng Lâm Chỉ Vận" Dương Minh, anh có ở ngoài đó không?"
"Anh đây." Dương Minh nói" Đưa quần áo cho anh!"
"Dạ" vừa nói xong, cửa phòng khẽ mở ra một khe nỏi, Lâm Chỉ Vận thò tay đưa một bộ quần áo chỉnh tề ra ngoài.
Dương Minh tất nhiên sẽ không ghé vào khe cửa nhìn lén, hắn mà muốn nhìn thì trực tiếp dùng dị năng chẳng phải cái gì cũng thấy a?
"Nội y cùng quần lót đâu?" Dương Minh nhìn qua đám quần áo trên tay, hỏi.
"A. Cái kia. Cũng không cần đâu." Lâm Chỉ Vận gấp gáp nói.
"Sao lại không cần? Quần áo mặc sát người như thế mà ướt thì mặc khó chịu lắm." Dương Minh có chút dở khóc dở cười" Quan hệ giữa chúng ta còn có nhiều cấm kỵ vậy sao?"