Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 710 : Vay nặng lãi

Ngày đăng: 11:33 19/04/20


"Báo tử, đi hỏi thăm một chút" Dương Minh ngẩng đầu thản nhiên nói với Bạo Tam Lập đang lái xe.



"Vâng, Dương ca" Bạo Tam Lập gật đầu nói.



"Đúng, Tiểu Dương, sao cháu gọi anh ta là Báo tử, anh ta sao gọi cháu là Dương ca?" Lâm Trường Thanh có chút kỳ quái mà nói.



"." Dương Minh sửng sốt một chút, thật không ngờ vấn đề này lại bị Lâm Trường Thanh hỏi. Bạo Tam Lập cũng hốt hoảng, cũng may nhanh nhẹn mà nói: "Chú, tôi trông già hơn tuổi"



"Ồ" Lâm Trường Thanh chỉ là thuận miệng hỏi, không quá để tâm đến chuyện này.



Mà người trong xe đều có suy nghĩ của mình, đang nghĩ đến chuyện nhà Hà Lộ Lộ, nên không để ý đến việc này.



Đường đi không có gì nói, xe vừa ra khỏi cao tốc vào nội thành Tùng Giang, sau đó chạy đến địa điểm mà Hà Lộ Lộ nói.



Đây là một khu công nghiệp, sau khi được cải tạo đã thành nơi buôn bán với bên ngoài của thành phố Tùng Giang, ở đây có mấy siêu thị khá lớn, các tòa nhà cao tầng, bên trên đều là một loạt công ty thương mại. Mà công ty của Hà Chí Bác cũng nằm ở đây.



Xe dừng lại tại cửa tòa nhà, Hà Lộ Lộ không chờ được nữa mở cửa xuống xe. Trầm Nguyệt Phong cũng theo sát phía sau.



"Chúng ta." Trầm Nguyệt Bình vừa định mở miệng nói có nên đi vào không thì bị Dương Minh cắt ngang. Chuyện của Hà Lộ Lộ, Dương Minh không muốn quan tâm.



Thấy Dương Minh như vậy, Trầm Nguyệt Bình cũng biết Dương Minh khó chịu Hà Lộ Lộ. Trầm Nguyệt Bình thở dài một tiếng không xuống xe. Chẳng qua Trầm Nguyệt Bình đứng ngồi không yên nhìn về phía đám Trầm Nguyệt Phong đi tới.



Trầm Nguyệt Phong đi theo Hà Lộ Lộ không kịp đợi thang máy, chạy theo cầu thang bộ lên công ty trên tầng ba. Hà Lộ Lộ đẩy cửa ra thì thấy một đám hung thần ác sát vây quanh phòng làm việc của bố.



Mà ngồi trên ghế giám đốc không phải Hà Chí Bác, mà là một người đàn ông béo cụt tay độc trọc.



"Bố" Hà Lộ Lộ có chút khẩn trương lao qua người tên béo.



"Lộ Lộ, sao con lại tới đây?" Hà Chí Bác sợ hãi nói: "Không có chuyện của con, mau về nhà đi"




Quả nhiên là như vậy. Hà Chí Bác hít sâu một hơi. Mà giờ phút này Hà Lộ Lộ cũng rốt cuộc hiểu tại sao Đỗ Độc Tử không sợ.



"Được rồi, Lộ Lộ, con và Tiểu Trầm về nhà trước đi. Bố và ông chủ Đỗ đi làm thủ tục" Hà Chí Bác thở dài một tiếng, chuyện đến nước này cũng chỉ có thể làm như vậy.



"Nhưng." Hà Lộ Lộ thấy công ty của bố cứ như vậy mà mất, trong lòng rất lo lắng.



"Lão Lâm, Nguyệt Phong lên lâu như vậy có thể gặp chuyện gì không?" Trầm Nguyệt Bình nhìn đồng hồ, có chút lo lắng.



"Ai biết được" Lâm Trường Thanh thở dài một tiếng, không ngờ em vợ mới về đã xảy ra chuyện.



"Dương Minh, cô có chút lo lắng, cô và chú lên trên một chút, cháu và Vận nhi chờ ở dưới. Nếu có việc thì cũng tiện gọi người" Trầm Nguyệt Bình không ngồi yên được nữa, vì thế nói.



"Vậy cùng lên thôi ạ" Dương Minh không có biện pháp, mặc dù nói không muốn quản, nhưng đó lại là cậu của Lâm Chỉ Vận. Dương Minh nói xong liền quay đầu lại nói với Bạo Tam Lập: "Đám vay nặng lãi ở Tùng Giang ngưu nhỉ"



Một câu nói như bình thường của Dương Minh lại làm trán Bạo Tam Lập đầy mồ hôi. Tự nhiên đây là Dương Minh đang nói Bạo Tam Lập. Bạo Tam Lập gần đây vừa được Dương Minh khẳng định, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Không phải Dương Minh nghi ngờ năng lực của mình sao?



Bạo Tam Lập có thể ngồi trên vị trí này không dễ dàng. Mặc dù thoạt nhìn hắn được nhiều người ở Tùng Giang ủng hộ, nhưng chỉ có một mình hắn hiểu rõ tại sao lại ngồi lên được vị trí. Quyền lực hắc đạo Tùng Giang bây giờ đã bị phân hóa. Hầu Chấn Hám đã chiếm hơn phân nửa, hơn nữa Hầu Chấn Hám còn nắm tài chính. Đây là mệnh mạch.



Mà mình thực ra chỉ xử lý chuyện trên đường, nói dễ nghe thích thì đổi người. Cho nên Dương Minh chỉ cần thấy không thuận mắt với hắn, muốn hạ hắn không khó gì.



Cho nên lúc này Bạo Tam Lập đang tức? vay nặng lãi ư, giỏi, ông hôm nay sẽ tính sổ đám vay nặng lãi chúng mày. Bạo Tam Lập muốn xem ai ăn gan hùm như vậy.



Lâm Trường Thanh và Trầm Nguyệt Bình đi trước, Dương Minh, Lâm Chỉ Vận đi ở giữa, Bạo Tam Lập đi theo phía sau. Năm người tìm được công ty của Hà Chí Bác.



Trầm Nguyệt Bình lo lắng đẩy cửa ra, thấy Trầm Nguyệt Phong không có việc gì mới yên tâm: "Nguyệt Phong, em dâu, hai em không sao chứ?"



"Chị, anh rể, sao hai người lại đi lên?" Trầm Nguyệt Phong nhìn cửa rồi nói: "Bọn em không sao, bọn em sắp đi rồi"