Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 744 : An bài

Ngày đăng: 11:33 19/04/20


"Chu Giai Giai? " Lâm Chỉ Vận nghe nói qua tên này rồi thì phải.



"Ừ, một cô gái rất đáng thương" nhắc đến Chu Giai Giai, Trần Mộng Nghiên cảm thấy không thể ghen tị. không biết lúc nào Chu Giai Giai mới có thể tỉnh lại cơ chứ" Lát nữa chúng ta cùng đi thăm cô ấy. Có lẽ cả đời cô ấy đều sẽ nằm trên giường bệnh"



Trần Mộng Nghiên nói đến đây liền mặt buồn bã.



"Cô ấy không phải học cùng trường chúng ta sao?" Lâm Chỉ Vận có chút ngạc nhiên.



Lâm Chỉ Vận không biết chuyện của Chu Giai Giai nên mới hỏi như vậy.



"" Trong này có một câu chuyện rất khúc chiết. Đi, chúng ta đến bệnh viện, vừa đi vừa nói" Mộng Nghiên có chút buồn bã, không có tâm trạng mà sắp xếp nhà cửa nữa.



"Được" Lâm Chỉ Vận gật đầu nói. Lâm Chỉ Vận nhìn thái độ của Trần Mộng Nghiên là biết Chu Giai Giai có chuyện.



Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng nghe Trần Mộng Nghiên nói Chu Giai Giai đỡ đạn cho Dương Minh, Lâm Chỉ Vận cũng rất buồn. Nếu nói là mình thì cũng sẽ làm như vậy, nhưng không làm sẽ có cảm giác khác nhau.



Mình và Dương Minh sau khi có quan hệ thân mật kia mới có thể có cảm giác hi sinh vì đối phương. Nhưng Chu Giai Giai lại chưa được Dương Minh yêu mà đã làm như vậy. Chu Giai Giai si tình Dương Minh đến mức nào?



"Chị đã để Dương Minh đưa cô ấy đến đây, chiếu cố cô ấy cả đời. Em không có ý kiến gì chứ?" Trần Mộng Nghiên nghĩ dù sao Lâm Chỉ Vận cũng là người phụ nữ của Dương Minh, chuyện này phải nói.



Lâm Chỉ Vận tự nhiên không có ý kiến. nàng sao lại phản đối. Hơn nữa chuyện của Chu Giai Giai quá đẹp, quá đáng thương.



Chẳng qua đối với việc Trần Mộng Nghiên có thể hỏi ý kiến của mình làm cho Lâm Chỉ Vận có chút kích động. mình cũng có quyền lên tiếng trong nhà này?



Dương Minh nhưng lại không ngờ Lâm Chỉ Vận và Trần Mộng Nghiên quan hệ tốt như vậy. Đến trưa hắn gọi điện cho thì biết chuyện càng thêm kinh ngạc, hai người không ngờ đến thăm Chu Giai Giai.



Trong lúc nhất thời làm Dương Minh không biết nói gì. hắn không biết Trần Mộng Nghiên rốt cuộc muốn làm gì?



"Đêm diễn ngày mai em có đi không?" Chẳng qua Dương Minh cũng không quản nhiều làm gì, thích làm gì thì làm. Chỉ cần không xung đột là được.



"Ngày mai mà, đi chứ. Bố em không có việc gì rồi" tâm trạng Trần Mộng Nghiên khá tốt, điều này làm cho Dương Minh yên tâm.
Thấy Dương Minh vừa cười vừa nói với hai cô gái, Vương Tiếu Yên không khỏi tức giận.



Tên Dương Minh này thật sự quá háo sắc. Trần Mộng Nghiên này đúng là có thể chịu đựng, mang cả người phụ nữ khác về nhà, còn vừa cười vừa nói với người ta. Hy vọng Triệu Oánh đừng đi vào vết xe đổ.



Nhớ tới buổi sáng mỗi ngày Dương Minh còn đúng giờ gọi người tặng hoa, trên tấm thiệp còn ghi tờ mập mờ như vậy. Điều này làm cho Vương Tiếu Yên đúng là muốn giết Dương Minh.



Vương Yến đang bực thì có điện thoại gọi tới. Vương Tiếu Yên dập máy, nhưng không lâu sau thì lại có người gọi điện.



Vương Tiếu Yên do dự một chút rồi ấn phím nghe, lạnh nhạt nói: "Làm gì thế?"



"Con gái ngoan, có nhớ bố không?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng thân thiện.



"Không có" Vương Tiếu Yên lạnh lùng nói.



"Ha ha ha" đầu bên kia ho khan một tiếng, người đàn ông nói: "Còn giận bố?"



"Không có" Vương Tiếu Yên vẫn lạnh nhạt nói.



"Vậy bao giờ con về nhà?" người đàn ông nói.



"Không phải con nói sao, trước khi con tốt nghiệp đại học thì con có cuộc sống của mình. Sau khi con tốt nghiệp đại học thì con về nhà kết hôn" Vương Tiếu Yên.



"Vậy được. Con chú ý giữ sức khỏe" Người đàn ông bên kia còn nói: "Còn có, tổ chức gì đó con làm không nghịch nữa, làm linh tinh. Hơn nữa tình hình bên Châu Âu không yên tĩnh, chớ chọc phiền phức"



"Không cần bố quản" Vương Tiếu Yên nói xong liền dập máy.



Vương Tiếu Yên thở dài một tiếng rồi nói, sau đó lại hâm mộ hai người phụ nữ bên biệt thự kia. Mặc kệ nói như thế nào các cô ấy cũng có tình yêu của mình. Vậy mình thì sao?



Chạy đi còn bị Vương gia giám thị, Vương Tiếu Yên mặc dù không biết bố phái ai đến, nhưng nàng cũng có thể nhận ra có người đang giám sát mình.