Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 772 : Cuộc sống bức bách

Ngày đăng: 11:33 19/04/20


Mặt Dương Minh sa sầm lại, bất đắc dĩ nói: "Chỉ Vận đi dạy thêm cho cậu không phải cũng vậy sao? Thời gian gần đây anh rất bận. như vậy đi, cậu không phải biết số điện thoại của anh mà, lúc rảnh có thể tìm anh, anh dạy cho chú mấy thứ"



"Vâng, tốt quá" Ngô Trung Kiệt vui mừng nói, đây là kết quả hắn muốn nhất.



Thực ra nó cũng không cần Dương Minh dạy thêm, vì học Lâm Chỉ Vận cũng được mà. Nó chỉ muốn học các thứ khác.



"Mấy người có vấn đề gì vậy?" Lúc này một cảnh sát giao thông thấy bên này tắng đường liền đi tới hỏi.



"Chúng tôi biết nhau, không có việc nên thử đâm xe"



Ngô Trung Kiệt nhìn ra Lâm Chỉ Vận không có bằng nên giải thích như vậy.



"Cái gì? Thử đâm?" cảnh sát giao thông ngẩn ra một chút rồi nhìn hai xe trước mặt. Rảnh rỗi lấy hai xe xịn thế này thử đâm sao?



Chẳng qua nếu người ta đã nói vậy thì cảnh sát giao thông cũng không quản nữa: "Vậy mấy người đánh xe sang bên đi, đang tắc đường"



Ngô Trung Kiệt sợ Lâm Chỉ Vận để lộ nên không dám dừng lại lâu. Nó nói với Dương Minh mấy câu rồi lên xe rời đi. Mà bây giờ cũng chuyển thành Cát Hân Dao lái xe.



Đoàn người Dương Minh đến phố buôn bán. Sau khi đỗ xe, bốn người đi dạo trên phố.



"Không ai nói cậu trông giống Lão Đại xã hội đen sao? Cậu bình thường cũng ăn mặc thế này?" Dương Minh nhìn Tất Hải, không khỏi lắc đầu.



Tất Hải cười nói: "không như vậy thì làm sao trấn áp được đám lưu manh muốn tìm chuyện ở tiểu khu"



"Bỏ đi, tùy cậu. chẳng qua với vị trí của cậu mà trông hung dữ một ít cũng đúng" Dương Minh nói.



Đi đến phòng bóng bàn của Từ Bằng, Dương Minh nhìn biển hiện có chút quen thuộc, hồi cấp ba hắn đã chơi rất nhiều ở đây.



Cả thời kỳ cấp ba ngoài nửa kỳ cuối lớp 12 ra còn các thời gian khác Dương Minh đều trốn học là nhiều. không cùng Lý Đại Cương trốn tiết ra đây đánh bóng thì là ngủ hoặc đánh nhau.



"Đi vào xem chút, đây là nơi bạn thân của tôi mở" Dương Minh chỉ vào quán mà nói.



Tất Hải thầm ghi nhớ trong lòng, định hôm nào nói chuyện với tên cầm đầu khu vực này một chút. Lâm Chỉ Vận và Cát Hân Dao vừa đi vừa nói chuyện, Dương Minh đi đâu, hai người này đi đó.
"Vậy cậu cứ định như vậy cả đời sao? Cẩn thận sống như vậy sao?" Dương Minh nhìn Từ Bằng rồi nói.



"Nếu không thì còn thế nào chứ?" Từ Bằng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.



"Có muốn lăn lộn với tôi không?" Dương Minh nhìn Từ Bằng, đột nhiên hỏi.



"Hả?" Từ Bằng có chút sửng sốt, sau đó nói: "Dương ca, anh bây giờ không phải học đại học sao?"



"Đúng là đi học chẳng qua cậu vừa nãy cũng thấy đó. Mấy tên lưu manh nghe thấy tên công ty Danh Dương thì có phản ứng gì?" Dương Minh nói.



"Công ty đó lợi hại đó" Hai mắt Từ Bằng sáng lên nhưng ngay lập tức khôi phục lại bình thường.



"Đúng vậy, chẳng qua cậu cứ tiếp tục thế này thì về sau việc no ấm cũng là cả vấn đề. Cậu nhu nhược sẽ bị người khi dễ" Dương Minh không nói nhiều, vỗ vai Từ Bằng rồi nói: "Cậu có số điện thoại của tôi rồi chứ? Cậu suy nghĩ đi, nghĩ thông thì gọi cho tôi"



Từ Bằng không nói gì mà trầm ngâm suy nghĩ, một lát sau mới nói: "Dương ca, anh bây giờ rốt cuộc đang làm gì?"



"Ha ha, tôi làm gì không quan trọng. Nhưng thái độ của tôi đối với cậu, cậu phải hiểu. Tôi bây giờ không kém hơn trước" Dương Minh cười nói.



"Được, tôi hiểu, tôi suy nghĩ một chút" Từ Bằng gật đầu nói.



Dương Minh không nói gì nữa, hắn và Từ Bằng xuống xe. Dương Minh gọi mấy người Tất Hải rồi ra khỏi quán.



Dương Minh gọi điện cho Lý Đại Cương hỏi chuyện của Từ Bằng: "Đại Cương, gần đây cậu có đến chỗ Từ Bằng không?"



"Có đến, sao vậy?" Lý Đại Cương nói.



"Vậy cậu có phát hiện Từ Bằng bây giờ không giống lúc trước không?" Dương Minh hỏi.



"Không giống?" Lý Đại Cương dừng một chút rồi nói: "Nghe anh nói như vậy thì thấy hình như có điểm khác, thân thiện hơn. Chẳng qua cậu ta có bạn gái rồi nên tính tình chắc thay đổi"



Dương Minh nghe Lý Đại Cương nói vậy liền biết tên này không hiểu nhiều nên nói chuyện vài câu rồi dập máy.