Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 773 : Tâm nguyện của Lâm Chỉ Vận

Ngày đăng: 11:33 19/04/20


"Anh ở trước mặt Dương ca đừng dã man như vậy. Nếu không người ta xem thường đó" Cát Hân Dao nhỏ giọng nói với Tất Hải.



"Hắc hắc, em quên Dương ca lúc ở quán rượu sao? Một cước đá bay Ngô Tân Khải? Đó mới là mạnh" Tất Hải nói.



"Anh nói cũng đúng. Anh vừa nãy dũng mãnh như vậy, Dương ca có thể nói với Báo ca đề bạt anh không?" Cát Hân Dao trong lòng vừa động mà nói.



"Được rồi, đừng được voi đòi tiên" Tất Hải trừng mắt nhìn Cát Hân Dao rồi nói: "Chuyện này em đừng có tham dự vào. Anh bây giờ đã tốt hơn nhiều so với người khác. Em nhìn đám trong quán khi trước có ai tốt được như anh bây giờ?"



"Như vậy cũng đúng, điều này nói rõ em tinh mắt" Cát Hân Dao nói.



"Ừ có mắt. Giới thiệu bạn gái của Dương ca cho Ngô Tân Khải. Nếu không phải Dương ca rộng lượng thì chúng ta đừng mong ở lại đất Tùng Giang này" Tất Hải rội gáo nước lạnh.



"Đó là trong họa có phúc. Nếu không sao anh quen được Dương ca" Cát Hân Dao nói.



"Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Tạo quan hệ tốt với Lâm Chỉ Vận đi, như vậy hai chúng ta sẽ càng tốt hơn"



"Anh yên tâm, em không ngu mà. Như vậy tức là anh phải dựa vào em"



Theo đề nghị của Dương Minh, bốn người đến khu giải trí. Tất Hải mua bốn vé đủ để chơi 20 trò trong khu giải trí. Đương nhiên cũng có thể chơi hai mươi lần một trò.



Dương Minh không hứng thú gì với mấy trò này nhưng Lâm Chỉ Vận và Cát Hân Dao lại rất vui. Không biết Cát Hân Dao thích thật hay là đang nịnh Lâm Chỉ Vận.



Các trò" kích thích" trong này, Cát Hân Dao và Lâm Chỉ Vận đều muốn chơi. Chẳng qua đến trò lãng mạn như đu quay thì Lâm Chỉ Vận không muốn chơi với Cát Hân Dao.



Thấy Lâm Chỉ Vận nhìn mình, Dương Minh liền hiểu nàng nghĩ gì, vì thế cười nói: "Cái này hai chúng ta cùng chơi"



"Tốt quá" Lâm Chỉ Vận rất vui mừng.



Chẳng qua hôm nay khá nhiều khách nên mỗi ô quay phải ngồi bốn người, cứ như vậy không khí lãng mạn giảm đi nhiều. Tất Hải là người thông minh nên nói: "Hai người bọn họ một ô"



"Cái này không được, hôm nay nhiều người nên không thể bố trí như vậy" nhân viên nơi này thấy Tất Hải dữ tợn như vậy nên không dám đắc tội nên cẩn thận giải thích.




"Cái gì chứ, anh đúng là" Lâm Chỉ Vận dở khóc dở cười: "Anh sao lại nói mấy nơi ngoài vũ trụ thế. Nơi em nói ở trong trái đất thôi"



"Đi thôi" Dương Minh mở cửa xe để Lâm Chỉ Vận đi vào rồi nói: "Em dẫn đường"



Lâm Chỉ Vận chỉ về trước, nếu không phải Lâm Chỉ Vận chỉ đường thì Dương Minh không biết Tùng Giang có nơi như thế này.



Cũng may Dương Minh đã được tập lái trên nhiều địa hình, nên vùng đồi này hắn có thể dễ dàng lái qua.



"Đây là đâu thế? Anh thấy giống nông thôn" Dương Minh nhìn hai bên đường mà nói.



"Vâng, đúng là nông thôn. Thành phố chưa quy hoạch đến bên này. Đây là nơi em sống hồi bé" Lâm Chỉ Vận nói.



"Ồ?" Dương Minh kinh ngạc: "Nhà em không phải vẫn ở tiểu khu kia sao?" Dương Minh nhớ có lần Trầm Nguyệt Bình nói nhà Lâm Chỉ Vận vẫn ở đó từ trước đến giờ.



"Đây là nhà bà em. Em hồi bé vẫn ở cùng bà" Lâm Chỉ Vận nói: "Sau khi bà mất, em mới về ở cùng bố mẹ"



"Đừng buồn, con người sẽ mất mà. Chỉ cần bây giờ em hạnh phúc thì bà ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ vui mừng" Dương Minh an ủi.



"Đúng thế, em muốn mang anh về nhà bà" Lâm Chỉ Vận gật đầu nói: "Lúc còn bé, bà thường nói với em là khi em lớn, lấy chồng thì phải mang chồng về nhà. Lúc đó em rất ngốc nói không lấy chồng, em sau này sẽ ở mãi bên bà. Bà liền sờ đầu em mà nói: Đứa cháu ngốc này, con gái lấy chồng là bình thường. Còn nói làm em sinh một cháu ngoại cho bà"



"Được, sau này khi rảnh chúng ta thường xuyên về đây? Nhà cũ vẫn còn chứ em?" Dương Minh có chút kinh ngạc, hắn không biết nhà đã bán chưa.



"Vẫn còn, nhà ở đây rất rẻ, cảnh quan không có ý khai thác đến đây nên bán cũng không được bao tiền. Vì thế bố em bàn với các chú không bán mà để đó. Ngày lễ, ngày tết về quét dọn một chút" Lâm Chỉ Vận nói.



"Ha ha, nhiệm vụ này về sau để hai chúng ta làm" Dương Minh vừa cười vừa nói: "Em muốn anh và em đi thăm bà?"



"Đâu có, em chưa lấy chồng mà" Lâm Chỉ Vận vốn có ý này nhưng xấu hổ không thừa nhận.



"Em cho rằng theo anh rồi còn có thể lựa chọn ai khác sao?" Dương Minh mặt dày nói: "Anh hẹp hòi lắm đó. người phụ nữ của anh thì phải ở bên anh cả đời"