Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 827 : Đồng hành
Ngày đăng: 11:34 19/04/20
"Máy nghe trộm?" Vương Tiếu Yên mặc dù biết rõ nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.
"Ừ, xem ra lần này cô đến Macao đã sớm bị người tính kế" Dương Minh cười cười. Hắn xem ra Vương Tiếu Yên còn quá non, sau khi vào phòng lại không nghĩ có người lắp máy nghe trộm." Khách sạn này cô đặt từ trước hay đến đây mới chọn"
"Đến đây mới thuê" Vương Tiếu Yên nói đến đây không khỏi giật mình kêu lên: "Nói như vậy tức là tôi vừa đến Macao đã bị người theo dõi?"
Xem ra Vương Tiếu Yên cũng không ngu.
"Tôi thấy chính là như vậy" Dương Minh gật đầu nói: "Nói như vậy chuyện này chắc là do Trịnh Thiếu Bằng tự đạo diễn với mục đích là đối phó cô"
"Đối phó tôi?" Vương Tiếu Yên có chút ngạc nhiên.
"Đúng vậy, cô có phải đắc tội ai không?"
"Tôi. tôi đắc tội ai chứ. Đây là lần đầu tiên tôi tới Macao" Vương Tiếu Yên càng thêm khó hiểu.
"Tôi cũng không rõ lắm, ít nhất từ bề ngoài câu chuyện chính là như vậy" Dương Minh nhún vai nói.
"Anh chưa nói mình là ai đấy?" Vương Tiếu Yên đột nhiên nghĩ đến chuyện này. Dương Minh còn chưa nói cho nàng tại sao hắn lại xuất hiện đúng lúc như vậy.
"Tôi? Ha ha, cô có thể coi tôi là một người tò mò" Dương Minh cười nói.
"Tò mò? Có ý gì? Ở đây không có ai mà, anh có thể nói không?"
"Vương Nghiên không phải tên thật của cô chứ?" Dương Minh không trả lời mà cười cười nhìn Vương Tiếu Yên.
"Ừ, nhưng anh cũng không phải Lưu Lỗi mà" Vương Tiếu Yên cười nói: "Làm nghề này của chúng ta thì không dễ dàng cho người khác biết tên thật mà"
"Cô đã đoán được thân phận của tôi thì cần gì hỏi nữa" Dương Minh nói: "Tôi cũng là sát thủ, nhưng là sát thủ tự do không thuộc về tổ chức nào"
Người đàn ông trung niên mở thùng nước trên nóc xe vào bồn rửa tay, sau đó túm cổ tên bị ngất dìm vào trong nước, lặp đi lặp lại mấy lần.
"Khụ khụ" Tên này ho khan liên tục, hắn đã tỉnh.
"Hừ" người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng rồi vứt tên bảo vệ xuống mặt đất.
Bảo vệ vừa tỉnh lại nên hoảng sợ nhìn xung quanh.
"Nói, ai phái mày tới" người đàn ông trung niên không đợi tên bảo vệ lấy lại tỉnh táo đã quát hỏi.
"Ai phái là sao? Lão là ai?" Bảo vệ lấy lại bình tĩnh nhìn người trước mặt.
"Có những thứ không nên nói quá rõ ràng, tao nghĩ mày cũng hiểu" người đàn ông trung niên cười lạnh nói: "Đừng chọc tao, tính tao không tốt đâu. Nếu không mày sống không bằng chết cũng đừng trách tao"
Dương Minh ra khỏi khách sạn Tân Hải đang định bắt taxi thì đột nhiên dừng lại.
Hắn đột nhiên cảm thấy có người nhìn chằm chằm vào mình. Hôm nay hắn vẫn có cảm giác này nhưng không tìm được là ai. Giác quan thứ sáu của Dương Minh rất nhạy cảm nên hắn không nghĩ đây là ảo giác.
Nhưng khi hắn quay đầu lại thì thấy đều là những khuôn mặt rất bình thường, thậm chí hắn dùng dị năng nhìn khắp nơi cũng không thấy chỗ nào đặc biệt.
Đúng, Dương Minh đột nhiên nghĩ ra một việc đó là tết năm nay khi mình ở bên cạnh Vương Tiếu Yên thì cũng có cảm giác này.
Chẳng lẽ người đấy nhằm vào Vương Tiếu Yên? Lần này cũng như vậy? Nói cách khác Vương Tiếu Yên từ lúc ở Tùng Giang đã bị theo dõi.
Bỏ đi, việc này không quan hệ nhiều tới Dương Minh. Quả nhiên Dương Minh vừa lên xe rời đi thì cảm giác bị người theo dõi đã biến mất.
Lúc này hắn có thể khẳng định dù là ai thì mục đích chính là nhằm vào Vương Tiếu Yên, mà không phải mình. Dương Minh thở dài một tiếng rồi về khách sạn hắn ở.