Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 826 : Người đàn ông trung niên
Ngày đăng: 11:34 19/04/20
Thằng thanh niên hùng hùng hổ hổ lên xe. Xe từ từ rời khỏi quán thịt bò, thằng thanh niên vừa lái xe vừa chửi thầm: "Mẹ nó chứ, dám chạy trước à"
Xe rẽ vào trong một ngõ nhỏ, đây là đại bản doanh của thằng thanh niên. Đó là một nhà kho đã bỏ hoang từ lâu.
"Két" thằng thanh niên đột nhiên phải phanh gấp.
Một người đàn ông trung niên mặt không chút thay đổi đứng trước xe. Xe đúng là dừng ngay trước người y.
"Mẹ nó chứ, mày mjuoons chết à?" thằng thanh niên hạ cửa kính xuống thò đầu ra chửi: "Cút ngay nếu không ông đâm chết"
Thằng thanh niên mặc dù nói như vậy nhưng không dám lao tới. Nếu đâm thì vừa nãy hắn đã đâm mà không dừng xe. Thằng thanh niên mặc dù ra ngoài lăn lộn nhưng không dám dính đáng mạng người. Làm lưu manh thì được nhưng nếu có mạng người thì lại to chuyện.
Người đàn ông trung niên vẫn đứng trước đầu xe không thèm động, miệng cũng không thèm nói gì.
"Mày điếc à thằng chó?" thằng thanh niên mở cửa từ trên xe nhảy xuống, hắn đưa tay ra định đẩy người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên rất dễ dàng tránh thoát.
"Mày giỏi nhỉ, dám trốn à?" thằng thanh niên vừa nãy đang tức giận vì không tìn được Dương Minh, bây giờ bị người trêu chọc như vậy liền rất giận: "Anh em xuống đi, cho thằng chó này biết làm người như thế nào"
Thằng thanh niên vừa nói thì mấy thằng đàn em lập tức xách hàng xuống xe muốn cho người đàn ông trung niên ngu ngốc này một trận. bọn chúng lập tức người đàn ông trung niên vào giữa.
"Hắc hắc, tao nói lão già này, thiên đường có cửa mà không đi mà lại chui vào địa ngục à" thằng thanh niên cười lạnh nói: "Tao đang tức không có chỗ phát tiết thì lão lại tự đưa lên cửa. Hôm nay nếu không cho lão một trận thì đúng là có lỗi với bản thân"
Người đàn ông trung niên vẫn không nói gì đứng yên tại chỗ.
"Lão này điếc rồi. Lão Đại không cần nhiều lời với lão ta, đánh" Một thằng đàn em không nhịn được vung gậy sắt trong tay lên đánh vào người đàn ông trung niên.
Nói thì chậm nhưng hành động lại rất nhanh. Khi cây gậy được đánh xuống, người đàn ông trung niên đã động nhưng không ai thấy rõ lão động như thế nào.
Chỉ trong nháy mắt đó người đàn ông trung niên đã vung chân lên đá trúng ngực tên này, xương ngực đối phương rắc một tiếng gãy ra. Tên đàn em hét thảm một tiếng rồi trợn trừng mắt, mũi và miệng trào máu.
Nơi này cách khách sạn Tân Hải không xa nên hai người ra khỏi siêu thị liền đi bộ về đó.
Khách sạn Tân Hải cũng là khách sạn lớn nên nhiều người ra vào, nhân viên phục vụ cũng không thể nhớ hết mặt khách. Thấy Vương Tiếu Yên và Dương Minh đi vào, nhân viên lễ tân chỉ kiểm tra thẻ phòng của Vương Tiếu Yên thấy đúng là khách liền để bọn họ vào thang máy.
Vương Tiếu Yên ở phòng đơn, trong phòng chỉ có một chiếc giường. Vương Tiếu Yên lấy phòng này là do không thích ngủ giường nhỏ.
Sau khi hai người vào phòng, Vương Tiếu Yên mới rút tay đang khoác tay Dương Minh ra, vở kịch đến đây là hết.
- Lưu Lỗi, anh rốt cuộc là ai?
Vương Tiếu Yên lúc này đã không thể tin lời Dương Minh nói lúc trước rằng chỉ là công chức bình thường. Vương Tiếu Yên biết đối phương chỉ bịa đặt, ngay cả cái tên kia cũng là giả.
"Chờ chút" Dương Minh không trả lời câu hỏi của Vương Tiếu Yên mà đưa tay ra hiệu cho nàng không lên tiếng. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn quanh phòng.
"Hả?" Vương Tiếu Yên có chút khó hiểu. nàng không sợ Dương Minh làm hại mình. Cho nên mặc kệ Dương Minh muốn làm gì, Vương Tiếu Yên cũng không để ý.
Dương Minh khoát tay ra hiệu cho Vương Tiếu Yên im lặng, sau đó hắn đi tới bê chiếc ghế đặc ở cạnh cửa phòng.
Sau đó Dương Minh đứng lên ghế, với tay lấy một món đồ nhỏ màu đen ở trên mép cửa.
Sau khi gỡ xuống, Dương Minh tiện tay ném nó lên bàn rồi. Tiếp theo hắn đi dép lên giường Vương Tiếu Yên rồi cũng với tay lấy một vật nhỏ như vậy ở trên bóng đèn.
Vương Tiếu Yên ngơ ngác nhìn Dương Minh. Nàng đúng là không thể tin nổi.
Dương Minh tìm được tổng cộng năm vật nhỏ màu đen này ở những nơi khá khuất mắt trong phòng. Cuối cùng hắn bỏ xuống mặt bàn rồi đập lát.
Vương Tiếu Yên từ lúc Dương Minh lấy được mảnh đầu tiên liền biết đây là thứ gì. nàng cũng là sát thủ nên đâu lạ gì mấy thứ này.
Đây là máy nghe trộm không dây, có thể truyền âm thanh ra ngoài trong phạm vi 300 mét. Chẳng qua Vương Tiếu Yên mặc dù biết nhưng nằm mơ cũng không ngờ trong phòng mình lại có thứ này.