Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 841 : Chỉ có thể nhìn
Ngày đăng: 11:34 19/04/20
Vương Mi bất đắc dĩ nói: "Sau đó Chu Hữu Hoa mời em và Nhạc Nhạc ăn cơm, bọn em cũng không tiện từ chối nên cùng đi"
"Hắn theo đuổi Nhạc Nhạc?" Dương Minh hỏi một câu.
"Vâng, chỉ là gần đây mới phát hiện" Vương Mi nói: "Trước đó Chu Hữu Hoa chỉ biểu hiện như bạn bè tốt với bọn em. Hắn thường xuyên đi chuyên bay của em và Nhạc Nhạc. Sau khi xuống máy bay, Chu Hữu Hoa luôn mời em và Nhạc Nhạc ăn cơm"
"Vậy thái độ của Nhạc Nhạc như thế nào?" Dương Minh không quá quan tâm việc này, hắn chỉ muốn hỏi suy nghĩ của Hoàng Nhạc Nhạc. mặc dù hai người bây giờ là tình nhân nhưng tình cảm không mạnh.
"Nhạc Nhạc sau khi biết ý của Chu Hữu Hoa liền tránh xa hắn" Vương Mi nói: "Nhạc Nhạc không thích người như Chu Hữu Hoa. Chu Hữu Hoa còn không biết gia cảnh nhà Nhạc Nhạc nên luôn ra vẻ mình có tiền. Điều này làm Nhạc Nhạc cảm thấy người này đáng ghét"
Dương Minh nghe xong buồn cười. Mặc dù hắn không biết nhà Nhạc Nhạc làm gì, nhưng có thể mở sòng bạc lớn vậy thì sao nghèo được. Ra vẻ giàu có trước mặt Nhạc Nhạc ư? Nực cười.
"Chẳng qua em vẫn thấy khó hiểu. Anh còn kiêu căng hơn cả Chu Hữu Hoa kia, sao Nhạc Nhạc lại thích anh nhỉ?" Uống vài chén rượu nên Vương Mi nói thoáng hơn. Theo nàng thấy Dương Minh rất dễ gần, chỉ là do mình nghĩ hắn quá nghiêm túc mà thôi. VÌ thế bây giờ Vương Mi cũng bắt đầu nói đùa được.
"Anh không có mà. Em thấy anh uống rượu miễn phí chứ đâu ra vẻ như Chu Hữu Hoa kia" Dương Minh cười khổ một tiếng.
"Hì hì, em nói là phương diện khác mà. Nếu không có Trương Tân thì không biết chừng em yêu anh đó" Vương Mi cười nói.
"Đừng có nói linh tinh không tối Trương Tân cầm đao chém anh" Dương Minh cười nói.
"Tao không thể mà. Tao không muốn vào đồn nữa đâu" Trương Tân nhăn nhó nói.
Ba người cùng cười phá lên.
Chu Hữu Hoa vừa lúc về bàn, đi theo hắn còn có nhân viên phục vụ của phòng ăn.
"Mọi người nói chuyện gì vui vẻ vậy, sao không đợi tôi" Chu Hữu Hoa ra vẻ rất quen.
"Không có gì" Vương Mi lắc đầu nói: "Anh làm gì vậy? Thực ra không cần quá nhiều, chúng tôi cũng ăn gần xong rồi"
"Như vậy sao được, anh mời khách cơ mà" Chu Hữu Hoa vung tay lên nói: "Anh lấy một chai Philippines 2000, còn mấy món nữa. Em chọn món cho Nhạc Nhạc đi"
"66 ngàn 800" nhân viên phục vụ nói.
"Vậy cho chai" Dương Minh nói.
"Vâng" nhân viên phục vụ toát mồ hôi. Người này đúng là giỏi, người ta mời khách mà cũng như vậy. Chẳng qua tiêu càng nhiều thì nhân viên phục vụ được phần trăm càng nhiều. Hắn vui mừng còn không kịp.
Nhưng vì sợ Chu Hữu Hoa lát không thanh toán, nhân viên phục vụ quyết định đi hỏi Chu Hữu Hoa.
"Thưa ngài, vừa nãy người bên kia gọi thức ăn, ngài có cần xem một chút không?" nhân viên phục vụ đi tới bên cạnh Chu Hữu Hoa mà hỏi.
Chu Hữu Hoa đang hỏi Vương Mi về tình hình gần đây của Hoàng Nhạc Nhạc, hỏi Hoàng Nhạc Nhạc sẽ đi chuyến bay nào đến Đông Hải nên đâu để ý nhân viên phục vụ. Chu Hữu Hoa có chút khó chịu nói: "Cái này cần xem sao? Thẻ tín dụng của tôi thì cậu đã cầm. Cậu sợ gì?"
"Xin lỗi ngài" nhân viên phục vụ thầm nghĩ tao có ý tốt nhắc nhở mày thích ra vẻ thì thôi, lát đừng có khóc. Nhân viên phục vụ cung kính rời đi.
Không lâu sau Hoàng Nhạc Nhạc đã tới. Hôm nay Hoàng Nhạc Nhạc mặc chiếc áo xườn xám rất đẹp, nàng trông như búp bê trong Tv vậy.
Chu Hữu Hoa mặc dù đang nói chuyện với Vương Mi nhưng mắt thi thoảng vẫn nhìn ra cửa phòng. Thấy Hoàng Nhạc Nhạc đến, hắn vui mừng đứng dậy vẫy tay: "Nhạc Nhạc, bên này"
Hoàng Nhạc Nhạc sau khi vào tự nhiên thấy Vương Mi đang vẫy mình. Khi thấy Vương Mi, Trương Tân và Chu Hữu Hoa, nàng nhíu mày thầm nghĩ sao không có Dương Minh?
Nàng vốn tưởng Vương Mi gọi mình đi ăn nhất định có Dương Minh, nhưng bây giờ. Hoàng Nhạc Nhạc đang nghi hoặc thì đột nhiên thấy bàn hai người cách chỗ Vương Mi không xa, Dương Minh đang ngồi ở đó.
Hoàng Nhạc Nhạc liền cười tươi như hoa bước nhanh đến đó.
Chu Hữu Hoa thấy Hoàng Nhạc Nhạc đi tới liền kéo ghế để mời Hoàng Nhạc Nhạc. Chu Hữu Hoa còn cố ý làm ra một tư thế tự nhận rất đẹp để đợi mỹ nữ tới.
Nhưng Hoàng Nhạc Nhạc không thèm để ý, đi qua bên cạnh Chu Hữu Hoa và không hề dừng lại. Nàng đi tới trước bàn Dương Minh, sau đó tự mình kéo ghế đến bên cạnh Dương Minh, nhẹ nhàng ngồi xuống.
"A. sao. sao thế này?" Trong lúc nhất thời Chu Hữu Hoa không thể hiểu, hắn không biết xảy ra chuyện gì nên chỉ có thể ngây ra đó mà nhìn.