Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 842 : Kẻ ngu xui xẻo

Ngày đăng: 11:34 19/04/20


"Còn tưởng rằng anh không đến chứ?" Hoàng Nhạc Nhạc ngồi xuống xong, liền nói: "Sao anh lại ngồi ở chổ này?"



"Tên kia kêu anh đến, nói anh ngồi ở đây, sau đó mời anh ăn" Dương Minh cười nói: "Có thằng ngu trả tiền, đương nhiên là không thể phí của giời rồi"



Hoàng Nhạc Nhạc tuy rằng đơn thuần, nhưng không đến nỗi ngốc nghếch, nghe Dương Minh nói xong, cũng đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, khẳng định là trong lúc Vương Mi gọi điện kêu mình, Chu Hữu Hoa vì muốn ngồi bên cạnh mình nên đã đuổi Dương Minh ra bên cạnh, nhưng mà lại đồng ý trả tiền đồ ăn cho hắn, có lẽ Chu Hữu Hoa không nghĩ nhiều lắm, cho nên mới dám nói ra những lời như vậy.



"Nhạc Nhạc, sao em cứ ngồi ở đó thế?" Chu Hữu Hoa không nhịn được, đứng dậy, hỏi.



"Anh ấy là bạn trai của tôi, tôi ngồi ở đây thì sao?" Hoàng Nhạc Nhạc thẳng thắn nói.



"Bạn trai của em?" Chu Hữu Hoa nghe xong sửng sốt, trước đó hắn không nghĩ rằng Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc có quan hệ, bởi vì theo hắn thấy, sự chênh lệch của hai người thật sự quá lớn.



"Đúng vậy" Hoàng Nhạc Nhạc gật đầu.



"Em có bạn trai khi nào? Sao anh không biết?" Sắc mặt của Chu Hữu Hoa nhất thời trở nên xám xịt.



"Tôi đâu có biết vì sao anh lại không biết đâu" Hoàng Nhạc Nhạc trả lời rất ngây ngô, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ trả lời rằng: Tôi có bạn trai phải thông báo cho anh biết sao? Nhưng mà Hoàng Nhạc Nhạc thì.hổng được bình thường, cho nên đáp án cũng làm cho người ta bất ngờ.



Tuy rằng cảm thấy câu này không có áp lực bằng cái câu" Tôi có bạn trai còn phải thông báo cho anh sao", nhưng mức độ gây shock vẫn không hề thua kém, nghe xong làm Chu Hữu Hoa nhất thời không biết nói gì. Người ta cũng không biết mình vì sao lại không biết.



Sắc mặt của Chu Hữu Hoa lập tức thay đổi, do dự một chút, cũng không biết nên nói cái gì, hắn cũng hiểu tính của Hoàng Nhạc Nhạc, nói chuyện là như vậy đó, nếu thay đổi sẽ không phải là Hoàng Nhạc Nhạc.



"Vương Mi, rốt cục có chuyện gì?" Chu Hữu Hoa quay sang hỏi Vương Mi.



Vương Mi cũng có chút khó xử, mặc kệ thế nào thì Chu Hữu Hoa cũng đã từng giúp mình và Nhạc Nhạc nhiều lần, cho nên cũng không thể quá tuyệt tình được, lựa lời một hồi mới nói: "Ông chủ Chu, có một số việc không thể miễn cưỡng được, có đôi khi, tình yên đến, cho dù có muốn cự tuyệt cũng không được"



Điểm này, Vương Mi đã gặp rồi, trước khi gặp Trương Tân, Vương Mi không biết cái gì gọi là cả, nhưng từ lúc gặp Trương Tân rồi, Vương Mi mới hiểu được như thế nào mới là tình yêu.



"Tình yêu? Tình yêu cũng phải thành lập trên cơ sơ kinh tế chứ?" Chu Hữu Hoa nhỏ giọng nói: "Không phải là tôi xem thường bạn trai của Nhạc Nhạc, nhưng hắn ta đủ sức nuôi sống Nhạc Nhạc sao?"
"Hắn gọi? Hắn gọi những thứ này?" Chu Hữu Hoa sửng sốt, nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt, quả thật hắn đã nói là bàn của Dương Minh là do hắn trả! Nhưng mà, cái này thái quá lắm rồi! Ăn một bữa cơm mà hơn hai trăm ngàn, cho dù Chu Hữu Hoa có tiền cũng không chịu nổi, bữa cơm này, giống như đã ăn một chiếc xe hơi.



Công ty của Chu Hữu Hoa, lợi nhuận một năm cũng hơn một triệu, không phải là không thể trả được, nhưng mà, hắn không cam lòng. Trong đầu vừa chuyển, sắc mặt liền trầm xuống, nói: "Nếu gọi mấy thứ này, tại sao trước đó cậu không nói cho tôi biết? Tôi có quyền không trả"



"Tiên sinh, ngài nói vậy là không đúng, tôi đã nói với ngài rồi, nhưng ngài lại nói là" Còn phỉa xem sao? Thẻ tín dụng của tôi đặt ở chổ cậu, cậu còn sợ cái gì?" " Người phục vụ bắt chước lời nói của Chu Hữu Hoa.



Chu Hữu Hoa ngây người, lập tức nhớ lại quả thật khi nãy mình đã nói như vậy, chẳng lẽ cái này phải ngậm bồ hòn cho qua sao? Không được, hắn không cam lòng.



Khoe khoang thì có thể, nhưng khoe khoang đến mức táng gia bại sản thì không được, Chu Hữu Hoa do dự một chút, rồi đi lại bàn của Dương Minh.



"Sao anh lại trở về" Dương Minh tuy đã biết rõ như vậy cố hỏi, tình hình ở quầy tính tiền nãy giờ hắn đã nhìn thấy rất rõ.



"Cậu gọi những món này là có ý gì?" Chu Hữu Hoa không nói hai lời, đặt hóa đơn xuống trước mặt Dương Minh nói: "Cậu cố ý phải không? Chơi tôi à?"



"Là anh tự nói, tôi muốn ăn cái gì cũng được" Dương Minh nhún vai cười nói.



"Đúng vậy, cậu ăn cái gì cũng được" Chu Hữu Hoa cười lạnh: "Vậy được, cậu trả đi"



"Ồ, cũng được" Dương Minh phất tay nói: "Xong rồi phải không? Xong rồi thì phắng lẹ đi, về sau đừng chém gió trước mặt tôi nữa, trình độ cỡ anh mà đòi theo đuổi Nhạc Nhạc, thật buồn cười"



Chu Hữu Hoa vốn định làm xấu mặt Dương Minh, theo hắn nghĩ, Dương Minh không có khả năng trả nhiều tiền như vậy, đến lúc đó Dương Minh không có tiền trả, thì Hoàng Nhạc Nhạc sẽ lại cầu mình, nhưng không ngờ rằng Dương Minh lại nói" cũng được" nhẹ nhàng.



Cái này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của Chu Hữu Hoa, làm cho hắn sửng sốt, nói: "Cậu xác định?"



"Anh xác định là về sau không xuất hiện nữa, thì tôi cũng xác định" Dương Minh nói.



Nhưng lời này vào tai của Chu Hữu Hoa, lại có ý là kêu hắn từ bỏ ý định đeo đuổi Hoàng Nhạc Nhạc? Khó mà làm được. Nghe Dương Minh nói vậy, hẳn là có ý, nếu không trả tiền nổi, thì về sau đừng bám theo Nhạc Nhạc.