Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 894 : Âm mưu bắt đầu

Ngày đăng: 11:34 19/04/20


Trong nhà Lưu Bảo Cường có mở một quán nhậu, từ nhỏ đã được biết rất nhiều chuyện, ăn uống cũng rất thoải mái, uống vào một vài chai cũng chẳng hề gì, cho nên mới gật đầu đồng ý.



Còn Lưu Đình thì vốn muốn khuyên can Lưu Bảo Cường một chút, nhưng lại sợ Lưu Bảo Cường bị mất mặt, vả lại cũng đang ở tại tiệc rượu của Ngụy Tiến, không tiện để nói ra.



Huống hồ, nếu đúng như lời Ngụy Tiến nói, thì sau khi uống xong, hai người sẽ là anh em, sau đó Ngụy Tiến sẽ không còn biện pháp quấy rầy mình.



"Sảng khoái!" Ngụy Tiến nhìn Lưu Bảo Cường, cười nói: "Được, từ hôm nay trở đi chúng ta là hai anh em tốt!"



Lưu Bảo Cường gật đầu, có làm anh em với Ngụy Tiến hay không hắn cũng không cảm thấy thế nào cả, chỉ cần tên này không đến quấy rầy Lưu Đình nữa là tốt rồi. Dù sao thế lực của Ngụy Tiến cũng lớn, mà Lưu Bảo Cường cũng chẳng muốn kết thâm giao với người này làm gì, bởi vì cho rằng hai bên chênh lệch quá lớn.



Nhưng mà hắn ta lại nghĩ rằng kết bạn với Dương Minh thì chẳng sao cả, Dương Minh nhiều tiền hơn Ngụy Tiến, nhưng mà kín đáo hơn Ngụy Tiến nhiều.



Bầu không khí trên bàn rượu vẫn rất náo nhiệt như cũ, thế như, Lưu Bảo Cường càng lúc càng cảm thấy mơ hồ, rốt cục đã không chịu được, gục đầu xuống bàn.



Dương Minh thì không biết Ngụy Tiến có mục đích gì, nhưng mà, hắn cũng không quan tâm nhiều đến mục đích của Ngụy Tiến làm gì, dù sao cũng chỉ mới quen biết với Lưu Đình và Lưu Bảo Cường mà thôi, Lưu Bảo Cường muốn uống rượu với Ngụy Tiến, Dương Minh lấy tư cách gì ngăn cả?



Vả lại, ngay từ đầu Dương Minh đã duy trì một thái độ lạnh nhạt với cái tiệc rượu này rồi.



Hồng Khải tuy rằng cũng có âm mưu giống như Ngụy Tiến vậy, nhưng mà ánh mắt của hắn lại hay liếc nhìn về hướng Dương Minh và Trần Mộng Nghiện. Trần Mộng Nghiên căn bản là không chú ý đến hắn, nhưng mà Dương Minh thì lần nào cũng liếc hắn một cái lạnh thật lạnh.



Điều này làm cho Hồng Khải rất không thoải mái, giống như là bị người ta tát vào mồm vậy. Trong lòng hắn vừa mắng Dương Minh bệnh thần kinh, vừa âm thầm ghi hận, chuẩn bị tìm cách dạy dỗ thằng nhóc này một phen. Chỉ là bây giờ đang trên bàn rượu, không có cơ hội, dự định sau khi cơm nước xong xuôi sẽ tìm một cơ hội xuống tay.



"Tiểu Cường, anh sao thế?" Lưu Đình thấy Lưu Bảo Cường gục đầu xuống bàn, vội hỏi.


Triệu Tiểu Diễm bắt đầu cởi quần của Lưu Bảo Cường ra, sau đó thò tay vào trong, bắt đầu" nghịch" với đồ chơi của Lưu Bảo Cường!



Lưu Bảo Cường đang mơ mơ màng màng, thì thấy có người đang nằm bên cạnh mình, nhưng hắn không để ý lắm. Thế nhưng, khi người này bắt đầu lột quần của hắn ra, thì hắn nhất thời kinh hãi, mở mắt ra, thì thấy được một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ và quan trọng nhất là đang" nhồng như trận" nằm bên cạnh mình, cảnh tượng này làm cho thằng nhỏ của Lưu Bảo Cường bắt đầu ngo ngoe.



"Cô. cô là ai?" Lưu Bảo Cường cố nén vẻ thất kinh, cùng với sự khiêu khích của Triệu Tiểu Diễm, hỏi.



"Trong mỗi phòng cao cấp ở đây, đều có phục vụ miễn phí!" Triệu Tiểu Diễm đã được Trâu Nhược Quang chỉ dạy, nói miễn phí cũng để tránh cho Lưu Bảo Cường sợ tốn tiền.



Phần lớn khách đến đây, mà ở được phòng cao cấp rồi, thì có miễn phí hay không cũng vô dụng. Nhưng mà, sở dĩ Ngụy Tiến thu xếp như vậy, bởi vì sợ Lưu Bảo Cường không chịu.



"Tôi. tôi không cần." Lưu Bảo Cường càng hoảng sợ hơn, mặc dù thằng em càng lúc càng cứng hơn, nhưng vẫn cự tuyệt. Trong đầu hắn nghĩ rằng, nếu để Lưu Đình phát hiện ra, thì chẳng phải là bỏ mịa sao?



"." Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp mê người của Triệu Tiểu Diễm lướt lên môi của Lưu Bảo Cường, hắn ta liền nghiêng đầu qua tránh né nụ hôn của Triệu Tiểu Diễm, miệng há to thở hổn hển.



Triệu Tiểu Diễm liền cười hi hi, nói: "Không sao đâu, ở đây an toàn lắm, đã khóa cửa rồi!" Nói xong, Triệu Tiểu Diễm bắt đầu" sốc" nhanh hơn.



Lưu Bảo Cường không phải là chính nhân quân tử gì, trước đó hắn cũng đã từng muốn cùng Lưu Đình làm chuyện này, nhưng mà Lưu Đình vẫn giữ cái quan niệm bảo thủ, chừng nào động phòng mới được" nhập động", không chịu cho hắn thực hiện, cho nên lúc này Lưu Bảo Cường đã bắt đầu động tâm!



Nhưng mà, động tâm thì động, Lưu Bảo Cường bây giờ vẫn rất tỉnh táo, hắn biết, nếu hôm nay cùng cô gái này làm cái chuyện ấy ấy kia, để cho Lưu Đình biết được, thì hậu quả hai trăm phần trăm là chia tay!



Nghĩ đến đây, Lưu Bảo Cường vội vã đẩy Triệu Tiểu Diễm ra, chật vật chạy về hướng toilet, vào trong cũng không để cho Triệu Tiểu Diễm đuổi theo, khóa cửa lại, sau đó mở nước lạnh từ vòi hoa sen ra, bắt đầu tưới lên người.



Dương Minh nhìn hành động của Lưu Bảo Cường, không khỏi cười cười, xem ra Lưu Bảo Cường cũng là một người có tình nghĩa. Nhưng mà, Dương Minh cũng thấy hắn rất may mắn, nếu đổi lại là người khác, cỡ như Vương Chí Đào, hạ thuốc xuống thì Lưu Bảo Cường có chạy trời không khỏi nắng.