Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 895 : Ăn trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo

Ngày đăng: 11:34 19/04/20


Ngụy Tiến đang hưng phấn nghĩ đến chuyện đang diễn ra bên kia, tinh thần hưng phấn vô cùng, vui vẻ uống rượu, và đảm nhận rất nhiều việc như là giới thiệu công việc sau khi tốt nghiệp cho mọi người.



"Mọi người có hài lòng không?" Ngụy Tiến cầm ly rượu lên, lớn tiếng hỏi, bây giờ tâm tình của hắn rất kích động.



"Hài lòng, hài lòng!" Rất nhiều người đang cầu Ngụy Tiến việc làm nên cũng cầm ly rượu lên, nịnh nọt phụ họa.



"Kêu nhỏ đi, to cái rắm gì!" Có một người đang ngồi uống rượu cách đó hai bàn, bị hai tiếng" hài lòng" này làm cho bực bội, nên quay sang mắng.



Cái chổ này tuy rằng là do cậu họ của Ngụy Tiến mở, nhưng mà không thể bởi vì một buổi họp lớp của Ngụy Tiến mà đóng cửa được, cho nên vì thế ở đây cũng có rất nhiều khách, bởi vì âm thanh bên này quá lớn, cho nên làm cho có người không vui cũng bình thường.



Ngụy Tiến nhíu mày, cảm thấy rất mất mặt, nhưng mà vừa ngẩng đầu lên thấy người ta cao lớn vạm vỡ, trên mặt còn có một vết sẹo lớn, rất là dọa người, vừa nhìn là biết không phải là người dễ chọc rồi. Ngụy Tiến biết không thể trêu vào, chỉ phải nhịn xuống, ai biết đối phương có phải là xã hội đen hay không?



Hồng Khải nãy giờ ngồi nhịn đã lâu, nãy Dương Minh mắng hắn là bệnh thần kinh, hắn đang rất là cay cú, đang muốn tìm cơ hội phủ đầu Dương Minh, nhưng mà vẫn chưa có cơ hội. Vừa nãy nhìn thấy Ngụy Tiến kính rượu Lưu Bảo Cường, trong lòng hắn liền xuất hiện bóng đèn: P



Vừa đúng lúc Ngụy Tiến bị chửi, không khí trên bàn nhất thời lạnh xuống, vì thế, Hồng Khải mượn cơ hội này đứng lên, cầm ly rượu đi đến chổ của Trần Mộng Nghiên và Dương Minh, nói: "Mộng Nghiên, đã lâu không gặp, bạn học cũ, mình kính bạn một ly!"



Trần Mộng Nghiên cũng không ngờ Hồng Khải lại chủ động đến kính rượu, nhưng mà, nếu người ta đã đưa ly tới, hơn nữa còn lấy lý do là bạn học cũ ra, Trần Mộng Nghiên cũng không thể từ chối được, vì thế chỉ nói: "Mình không uống được rượu"



"Vậy dùng đồ uống cũng được, cũng như nhau thôi. Chủ yếu vẫn là ý tứ. Uống được hay không cũng không sao cả!" Hồng Khải nói.



"Vậy được rồi." Trần Mộng Nghiên cầm lấy ly nước trái cây trước mặt, nâng lên chạm với Hồng Khải.
Thấy trên cổ tay của mình có một dấu đỏ ửng, trong lòng mặt theo hoảng sợ, cũng may là không xúc động gây chuyện với người ta, nếu không thì!



Quay đầu lại nhe răng cười với Hồng Khải, mặt thẹo liền đem tất cả tức giận trút lên đầu của tiểu tử Hồng Khải này.



"Đại ca, em. em. vừa rồi em uống hơi nhiều, đứng không vững, hai chân không ổn định, cho nên mới lỡ tay." Hồng Khải thấy mặt thẹo muốn đánh mình, nhất thời sợ đến mức muốn tiểu trong quần, cuống quít nặn ra lý do để giảm bớt tội lỗi.



"Mẹ kiếp, tin mày mới là lạ!" Mặt thẹo vung tay lên, bắt đầu công việc đấm bốc.



Tuy rằng nhà của Hồng Khải cũng rất ghê gớm, cũng có quan hệ với xã hội đen, nhưng mà chổ này nằm ngoài vùng ngoại ô Tùng Giang, cách nhà hắn rất xa, muốn tìm người cũng khó, vì nước xa không thể cứu được lửa gần.



Ngụy Tiến thật sự là không chịu được rồi, đành phải gọi điện cho cậu họ của mình là Tùy Dược Dân cầu cứu, nói là ở đây sinh chuyện. Tùy Dược Dân đang chơi mạc chược với mấy người phó tổng trong phòng, thấy Ngụy Tiến gọi điện đến, hắn cũng không thể mặc kệ, bởi vì hắn còn phải dựa vào ông già của Ngụy Tiến để kiếm chút khoản thu nhập.



Cho nên, sau khi cúp điện thoại, Tùy Dược Dân liền mang theo mấy người bảo vệ đến đây, nhưng mà, đã chậm rồi, Hồng Khải đã bị mặt thẹo đấm thằng hồ lô máu rồi.



"Là ai mà dám to gan như vậy, dám gây chuyện ở làng du lịch Tiên Nhân này?" Tùy Dược Dân nghiêm mặt lớn tiếng hỏ, nhưng mà, sau khi nói xong, hắn liền thấy được người gây chuyện!"



Mặt thẹo thì hắn không nhận ra, nhưng mà người ngồi sau lưng mặt thẹo thì Tùy Dược Dân lại nhận ra! Sắc mặt của hắn lập tức biến đổi, thầm nghĩ: Ngụy Tiến à, bạn của con sao lại chọc vào thằng kia!



"Cậu ơi, là người này!" Thấy Tùy Dược Dân mang một đám người đến, lá gan của Ngụy Tiến cũng to lên.