Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 902 : Lý do để động vào Ngụy gia
Ngày đăng: 11:34 19/04/20
Loại cảm giác này làm cho Dương Minh không thích, vì muốn thoát khỏi cảm giác này, Dương Minh quyết định lần này không đợi người ta tìm đến cửa, trước tiên kiểm tra về Ngụy gia đã.
Nói cách khác, chờ người ta tìm đến cửa, không biết đã như thế nào rồi.
"Lưu Bảo Cường, cậu có biết trong nhà của Ngụy Tiến rốt cục là làm gì không?" Sau khi trở về nội thành, bốn người tìm một quán nước nhỏ, ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Cha của hắn hình như là tổng giám đốc của một công ty bất động sản gì đó, còn tên cụ thể là gì thì tôi không nhớ rõ" Lưu Bảo Cường ngượng ngùng nói: "Cậu cũng biết, tôi không thể đối phó với hắn, cho nên cũng không hiểu biết rõ ràng"
"Là thế" Những thứ này quả thật là tin tức chẳng đáng giá chút nào, ở Tùng Giang không có ba mươi công ty bất động sản thì cũng hai mươi, mà Dương Minh cũng không phải là dân trong nghề, cho nên cũng không thể lập tức nghĩ ra là ai" Đúng rồi, tôi nhớ ra một chuyện, ở trong trường Ngụy Tiến có nổ với tôi rằng, ở khu hộ gần đó bị công ty của cha hắn đập bỏ, xây dựng một khu nhà cao cấp. Theo hắn nói là kiếm được hơn trăm triệu"" Đức Khang địa sản? Ngụy Đức Khang?" Dương Minh nghe Lưu Đình nói xong, không khỏi giật mình.
"Hình như tên là Khang cái gì đó, hẳn là như vậy, Đức Khang địa sản" Lưu Đình gật đầu.
Không phải chứ? Ngụy Tiến là con trai của Ngụy Đức Khang? Dương Minh cười lạnh một tiếng, cái này không phải là quá trùng hợp sao? Vừa đúng lúc Dương Minh còn đang lo mối thù của mình và Đức Khang địa sản còn chưa giải quyết được. Bây giờ thì tốt rồi, Ngụy Tiến bị thương, Mã Phong Tử thì nằm trong bệnh viện, Ngụy Đức Khang mà chịu buông tha cho mình mới là lạ! Đương nhiên, bây giờ Dương Minh còn chưa biết Chu Tiểu Minh cũng đang nằm viện.
Nếu biết đám người kia đã bị Trương Phún Bạch tiễn hết vào bệnh viện, phỏng chừng là Dương Minh sẽ vui chết mất.
Tuy rằng Dương Minh là người trong hắc lẫn bạch, làm việc cũng thường xuyên qua lại hai giới, nhưng mà, mọi chuyện cũng không thể làm quá mức, ví dụ như muốn chiếm đoạt Đức Khang địa sản của Ngụy Đức Khang vậy.
Ý nghĩa thật sự của câu nói này chính là, Dương Minh không phải đi đánh Ngụy Đức Khang, mà là trực tiếp đi giết.
"Là thế, ha ha, xem ra là em nghĩ đơn giản" Trần Mộng Nghiên ngượng ngùng lắc đầu: "Vậy em yên tâm. Nếu Ngụy Đức Khang dám dùng thủ đoạn với anh, anh cứ nói với cha em, bắt hắn lại. Nếu anh ngại nói, vậy để em nói"
"Đó là đương nhiên, nhạc phụ của anh, anh còn ngại cái gì?" Dương Minh cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi gặp nhạc phụ đại nhân của anh một chút"
Dương Minh thầm nghĩ, tìm Trần Phi, chuyền này còn thêm phức tạp, không bằng cứ giết quách tên Ngụy Đức Khang cho rồi. Đương nhiên, giết cũng không thể trực tiếp được, phải làm ra một việc ngoài ý muốn mới được.
"Cái gì mà nhạc phụ đại nhân, nói khó nghe quá" Sắc mặt của Trần Mộng Nghiên liền đỏ lên.
"Cái gì? Nhạc phụ đại nhân mà khó nghe? Lát nữa anh phải hỏi chú Trần xem là rốt cục khó nghe ở chổ nào?" Dương Minh làm ra vẻ không hiểu, kinh ngạc nói.
"Chán ghét!" Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh không đứng đắn, cảm thấy vừa ngọt ngào vừa xấu hổ. Mỗi khi Dương Minh có biểu hiện như vậy, làm cho Trần Mộng Nghiên tự nhớ lại thời gian trước kia hai người còn học trung học, Dương Minh luôn luôn cợt nhả như vậy trước mặt mình.
Dương Minh cười to một tiếng, kéo tay Trần Mộng Nghiên đặt lên đùi mình, sau đó chạy đến khu nhà của Trần Mộng Nghiên. Vừa rồi Trần mẫu có gọi điến, biết nàng đang đi cùng với Dương Minh, cho nên kêu Dương Minh đến nhà ăn cơm.
Đã lâu rồi Dương Minh cũng không đến thăm Trần mẫu và Trần Phi, mà sau khi Trần Phi ra viện cũng chưa đến gặp, cho nên về tình về lý Dương Minh cũng đều phải đến thăm.