Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 903 : Nhiệm vụ thất bại
Ngày đăng: 11:34 19/04/20
Khi đến gần nhà của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh dừng xe lại tại một cửa hàng ven đường, mua một chút quà cho Trần Phi. Tuy rằng quan hệ của mọi người đã rất quen thuộc rồi, nhưng con rể đến nhà cũng không thể đi tay không được.
"Vì sao lại dừng lại?" Trần Mộng Nghiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm thấy xe dừng lại, nhất thời kì quái mở mắt ra hỏi.
"Anh mua chút quá cho cha em" Dương Minh chỉ vào cửa hàng nói.
"Không cần phải khách sáo như vậy" Trần Mộng Nghiên dụi mắt, duỗi lưng nói: "Điều hòa trong xe thật ấm, làm em buồn ngủ luôn"
"sao lại không cần, coi như là tâm ý đi" Dương Minh cười nói: "Cùng xuống xe xem một chút chứ?"
"Em không đi đâu, em không biết mấy cái này" Trần Mộng Nghiên lắc đầu: "Em ngồi trong xe nghỉ một chút, hơi mệt"
"Vậy cũng được" Dương Minh nói: "Chờ anh một lát, anh về ngay"
Dương Minh nói xong, liền xuống xe, đi vào cửa hàng ven đường, cửa hàng như vậy thường hay bán suốt đêm, những người đến mua phần lớn đều là mua quà hay lễ vật, Dương Minh vào bên trong, có một nam và một nữ đang đứng mua đồ. Người nam thoạt nhìn rất quen, chẳng qua, khi hắn quay lại, Dương Minh liền nhận ra ngay lập tức.
"Lần đầu tiên anh đến nhà, hẳn là nên mua rượu tốt một chút?" Người nam hỏi.
"Không cần đắt đâu, ba của em cũng không kén chọn, hơn nữa, ông nói chỉ muốn gặp anh thôi, cũng chưa chấp nhận quan hệ của chúng ta mà." Cô gái nhỏ giọng nói: "Hơn nữa hai ta cũng không có bao nhiêu tiền, ngày mai còn phải đi chơi nữa. anh đừng dùng hết tiền mừng tuổi. Nếu không anh dùng tiền mừng tuổi của anh đi, đừng động vào của em."
"Dương Tiểu Ba!" Dương Minh hô lên, không ngờ ở đây còn gặp được em họ của mình, hơn nữa nghe nói hắn có một bạn gái tên là Thẩm Hoa, quan hệ của hai người tựa hồ như rất tốt, ngay cả tiền mà cũng dùng chung rồi.
Dương Minh không khỏi lắc đầu, con nít bây giờ thật sự là khác xưa quá. Hồi trước mình với Trần Mộng Nghiên trầy da tróc vảy lắm mới đến được với nhau, còn em họ thì mới sơ trung mà đã có bạn gái rồi. Bây giờ Dương Minh cũng không biết nói sao về mối quan hệ của hắn với Tô Nhã thời sơ trung nữa.
"Anh!" Dương Tiểu Ba quay đầu lại, nhìn thấy Dương Minh, chợt nhớ ra những lời nói lúc nãy của mình, nhất thời đỏ mặt: "Anh, sao anh lại đến đây?"
"Anh giống như em đó, đi đến nhà cha vợ làm khách, mua chút quà!" Dương Minh thì không ngượng ngùng như Dương Tiểu Ba, dù sao hắn cũng là sinh viên rồi, không còn lén lút yêu sớm như vậy.
"Em chỉ đến Hoa gia ăn cơm thôi." Dương Tiểu Ba bị Dương Minh nói trắng ra như vậy, xấu hổ giải thích.
"Đừng rồi, khỏi giải thích" Dương Minh cười nói: "Nếu đã gặp nhau, vậy thì em không cần phải tốn tiền, các em có ít tiền, để dành ngày mai đi chơi đi!"
"Câm ngay!" Dương Minh nghe xong cười lạnh nói: "Không phỉa mày muốn nói là, trên mày còn có mẹ già tám mươi, dưới có con thơ bốn tuổi, vợ bệnh cha vừa qua đời? Để cho tao thấy tội nghiệp mày?"
"Sao anh biết." Tên ăn trộm xấu hổ nói.
"Để đồ lại, còn mày cút cho tao!" Dương Minh cầm lấy túi xách của Trần Mộng Nghiên, ném tên này qua một bên, làm hắn ngã thật mạnh vào đống tuyết.
"Cảm ơn hảo hán tha mạng, cảm ơn." Tên kia vừa nói vừa chạy té khói.
Lúc này, tiếng ồn bên ngoài xe đã đánh thức Trần Mộng Nghiên, Trần Mộng Nghiên mở mắt ra, thấy Dương Minh đứng ngoài xe, liền hỏi: "Dương Minh, sao thế?"
"Vừa rồi lúc em ngủ có kè trộm đến, xém tí đã cuỗm cái túi xách của em rồi" Dương Minh đưa túi cho Trần Mộng Nghiên.
"A!" Trần Mộng Nghiên nhất thời ngượng ngùng nói: "Đều tại em, khóa cửa xe lại."
"Không sao cả, lần sau cẩn thận một chút là được" Dương Minh nói xong, chỉ vào Dương Tiểu Ba và Thầm Hoa, nói: "Mộng Nghiên, giới thiệu cho em hai người, em trai của anh Dương Tiểu Ba, còn đây là bạn gái nó. Vừa rồi vô tình gặp ở bên trong, cho nên đưa hai đứa đi một đoạn"
"Ừ, cũng được" Trần Mộng Nghiên gật đầu, sau đó quay sang phất tay với Dương Tiểu Ba và Thẩm Hoa: "Chào hai em!"" Đây là chị dâu của em" Dương Minh giới thiệu cho Dương Tiểu Ba.
"Chị dâu" Dương Tiểu Ba vội vàng cung kính kêu. Còn Thẩm Hoa thì nhỏ giọng nói, chắc là do thẹn. Nàng kêu hai tiếng chị dâu này, chẳng khác nào thừa nhận mình là người của Dương gia!
Sau khi mở cửa đưa Dương Tiểu Ba và Thẩm Hoa và sau xe, rồi Dương Minh mới lái xe rời đi.
Cách đó không xa, trong một góc tối tối, cái tên ăn trộm khi nãy nơm nớp lo sợ lấy điện thoại ra bấm một dãy số, nói: "Ông chủ. nhiệm vụ thất bại rồi."
"Phế vật!" Trong điện thoại truyền ra giọng nói của một người đàn ông.
"Tên Dương Minh kia đến nhanh quá, tôi còn chưa kịp ra tay."
"Là tại mày quá chậm! Uổng công tao dạy dỗ mày lâu như vậy!" Người kia nói: "Mày cút trở về đây, tao để sư huynh của mày ra tay!"