Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 941 : Sát thần
Ngày đăng: 11:34 19/04/20
"Mày sai Trịnh Lão Lục đến đốt công ty của tao?" Dương Minh hừ lạnh một tiếng, quát hỏi.
Ngụy Đức Khang thở dài, hắn không ngờ rằng Dương Minh tự nhiên lại biết nhanh như vậy, là Trịnh Lão Lục khai ra, hay là do hắn đoán?
Bình thường tiếp xúc với Trịnh Lão Lục, Trịnh Lão Lục cũng không phải là loại người không nói nghĩa khí. Theo lý thuyết, hắn ta sẽ không dễ dàng bán đứng mình, cho dù có bán đứng, thì cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà khai ra tất cả.
Hắn ta càng không tin Trịnh Lão Lục là một tên nhát gan, bởi vì năm đó Trịnh Lão Lục lúc ở trong tù đã từng đánh nhau ba ngày ba đêm với cả đám tù, nhưng vẫn không chịu nhận thua, cuối cùng bằng tinh thần hết muốn sống của mình, đã được đưa lên làm đại bàng của tù.
Cho nên, Ngụy Đức Khang càng nghiêng về việc, tất cả chỉ là suy đoán của Dương Minh! cho nên, Ngụy Đức Khang cũng không thừa nhận những gì mà Dương Minh nói, cố nén đau đớn trên tay, im lặng cúi đầu quỳ xuống đất.
"Miệng của mày đâu? Không nghe thấy à? Mày muốn tay kia cũng bị tàn phế?" Dương Minh thấy Ngụy Đức Khang giữ im lặng, trong lòng liền nổi giận, trừng mắt nhìn Ngụy Đức Khang, nhấc chân lên đạp về cánh tay trái không bị thương của Ngụy Đức Khang.
"Không. không muốn." Ngụy Đức Khang kinh hãi, bây giờ nếu không lên tiếng thì hắn chắc chắc là thằng ngu!
"A." một tiếng, lại là tiếng giết heo. à không, lần này phải là giết lừa mới đúng! Khi Dương Minh giơ chân lên, thì tay trái của Ngụy Đức Khang đã biến hình luôn rồi, mấy ngón tay đã bị dẹp lép, hiển nhiên là xương đốt tay đã vỡ vụn.
"Trễ rồi" Dương Minh thản nhei6n nói: "Con người của tao ghét nhất là người khác chơi trò im lặng với tao, im lặng thì phải trả giá thật nhiều"
"." Ngụy Đức Khang không còn biết nói gì, đây quả thật là một con người cuồng bạo lực. Chẳng qua lại không dám phản đối, nếu không thì chân mình cũng sẽ bị dạp gãy!
"Thật ra mày không nói tao cũng rõ rồi, Trịnh Lão Lục đến trả thù tao, chẳng những muốn đốt công ty của tao, mà còn muốn nổ kho hàng của tao, có phải không?" Dương Minh lạnh lùng nói: "May là tao có mặt kịp thời, bằng không vợ của tao đã bị chết cháy rồi! Mày nghĩ tao có nên trừng phạt mày không?"
Ngụy Đức Khang rùng mình một cái, hay là lúc Trịnh Lão Lục hành động vẫn chưa xác định là trong công ty còn người? Hắn chỉ muốn đốt công ty của Dương Minh mà thôi, để dạy cho Dương Minh một bài học, chứ không muốn chết người, bởi vì như vậy sẽ lớn chuyện.
"Bây giờ anh có thể buông tha cho tôi được không?" Ngụy Đức Khang cố nén đau đớn trên người, cầu xin Dương Minh.
"Đi theo tao" Dương Minh nhấc Ngụy Đức Khang lên, đi ra ngoài phòng.
Ngụy Đức Khang không biết Dương Minh muốn đưa mình đến đâu, nhưng không dám lên tiếng, sợ lại chọc giận sát tinh này, chỉ vì như vậy mà chịu đau thì vô cùng không đáng!
Cho nên, Ngụy Đức Khang không dám nói thêm gì, bị Dương Minh kéo vào thang máy, sau đó chậm rãi đi xuống lầu.
Đi xuống lầu, đến chổ của Bạo Tam Lập, Dương Minh ném Ngụy Đức Khang thật mạnh xuống đất, Ngụy Đức Khang nhìn thấy cái bóng người nằm dưới đất giống Trịnh Lão Lục, lại thấy Bạo Tam Lập cung kính đứng bên cạnh Dương Minh, trong đầu thoáng có chút nghi hoặc.
"Ngụy Đức Khang ơi là Ngụy Đức Khang!" Bạo Tam Lập nhìn hình dạng của Ngụy Đức Khang bây giờ, không nhịn được trêu chọc: "Tao đã sớm cảnh báo mày rồi, mà mày cố tình không nghe, bây giờ xảy ra chuyện này, cũng là do mày tự làm tự chịu!"
"Báo ca." có đánh chết thì Ngụy Đức Khang cũng không nghĩ rằng, Bạo Tam Lập đích thân xuất hiện ở đây, hơn nữa dường như còn có quan hệ chặt chẽ với Dương Minh.
"Đừng gọi tao là ca, trước mặt Dương ca, tao chỉ là một thằng nhỏ" Bạo Tam Lập nói.
Thằng nhỏ? Ngụy Đức Khang trong lòng kinh hãi, không thể nào? Lại nhìn Dương Minh, nhất thời tỉnh ngộ, hay là Dương Minh mới thật sự là ông chủ đứng sau? Rất có thế! Một phần tử bạo lực như vậy sao có thể là người bình thường được?
Mình thật sự là có mắt như mù, dám vọng tưởng trả thù Dương Minh, nghĩ đến đây, Ngụy Đức Khang nhất thời uể oải, chẳng qua, bây giờ có nói cái gì thì cũng không dùng được, quan trọng nhất là có thể bảo vệ sinh mạng là tốt nhất!
"Báo tử, bịt miệng hắn lại!" Dương Minh chỉ Ngụy Đức Khang, nói với Bạo Tam Lập.