Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 944 : Sai lầm, sai lầm rồi

Ngày đăng: 11:34 19/04/20


"Ừ, hôm qua nàng vừa tỉnh, đã xuất viện, tối qua ngủ chung với Mộng Nghiên" Dương Minh gật đầu: "Đúng rồi, có chuyện quan trọng phải nói với em trước"



"Chuyện gì?" Lâm Chỉ Vận nghi ngờ hỏi, không biết có phải là chuyện liên quan đến Trần Mộng Nghiên và Chu Giai Giai hay không.



"Là như vậy" Dương Minh giải thích: "Ngày hôm qua, khi Giai Giai tỉnh lại, Mộng Nghiên đã."



Dương Minh đem chuyện Trần Mộng Nghiên biến Chu Giai Giai thành bạn gái của mình nói ra, sau đó nói: "Lát nữa em phải làm bộ như đã quen biết với Chu Giai Giai lâu rồi, không để lộ ra sơ hở, nha"



"Thì ra là vậy!" Lâm Chỉ Vận nghe xong, liền nói: "Em biết rồi, nhưng em sợ em làm không giống."



"Không giống cũng không sao, phỏng chừng trước đó Mộng Nghiên có nói cho nàng ta biết, hai người trước đó tiếp xúc không nhiều, cho nên hẳn là không có vấn đề" Dương Minh nói.



"Được, vậy em sẽ cố gắng" Lâm Chỉ Vận gật đầu.



Trong lòng Dương Minh thầm nghĩ, đêm qua Trần Mộng Nghiên và Chu Giai Giai ngủ chung với nhau, làm mình cô đơn hiu quạnh, hôm nay mình mang Lâm Chỉ Vận về, ba người không thể ngủ chung với nhau được! Hehe, dù sao cũng phải chừa lại một người cho mình!



Dương Minh xuống xe, nắm tay của Lâm Chỉ Vận đi vào trong nhà, thấy khuôn mặt lo lắng của Trần Mộng Nghiên đang ngồi trước TV, còn Chu Giai Giai thì cũng đang rất khẩn trương.



Thấy Dương Minh bước vào, Trần Mộng Nghiên sửng sốt đứng dậy đi về hướng Dương Minh: "Dương Minh, anh không sao chứ?"



"Trở về rồi, còn có trăng sao gì nữa?" Dương Minh cười nói: "Sao, ngạc nhiên à?"



"Tin tức trong TV mới thông báo chuyện công ty châu báu của anh bị cháy. Tuy rằng đã dập lửa, nhưng người ta vẫn rất lo cho anh!" Trần Mộng Nghiên ôm lấy Dương Minh nói.



"Ồ, không sao, không sao. Em xem, Chỉ Vận cũng đâu có bị gì đâu!" Dương Minh cười cười, hắn sợ Trần Mộng Nghiên vẫn còn lo lắng, cho nên cố gắng tỏ vẻ thoải mái.



Chu Giai Giai cũng rất lo cho Dương Minh, nhưng mà lá gan của nàng không lớn bằng Trần Mộng Nghiên, cho nên chỉ dám đứng nhìn, không dám lại ôm, chẳng qua, trong lòng lại có chút chờ mong.




Tiểu nha đầu này, từ lúc quen biết với mình, từ trung học đến giờ, đã tu thành chính quả rồi. Bởi vì những người phụ nữ bên cạnh mình càng lúc càng nhiều, là ai cũng chẳng dễ chịu được.



Tuy rằng nàng ta đã yên lặng chấp nhận, cũng nhịn xuống, nhưng trong lòng cảm thấy rằng mình mới chính là bạn gái chính thức của Dương Minh, ít nhất cũng có địa vị đứng đầu trong lòng Dương Minh.



Cho nên, nói như thế nào thì Trần Mộng Nghiên cũng sẽ không cho Dương Minh làm cái gì cả, có làm thì phải làm với Trần Mộng Nghiên nàng. Dù sao đây cũng là một chút tôn nghiêm nho nhỏ trong lòng, nàng phải bảo đảm vị trí thứ nhất của mình.



Nhưng mà, nếu làm cùng với Dương Minh, thì Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai để đâu? Ở bên cạnh nghe? WTF? Trần Mộng Nghiên không thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy, nhưng mà nếu để cho Dương Minh và Lâm Chỉ Vận. Trần Mộng Nghiên nhất định là không thoải mái được, nếu không ở cùng nhà thì không sao, mấu chốt là mọi người đều ở chung mới chết.



Cho nên, Trần Mộng Nghiên đành phải lựa chọn biện pháp như vậy, mặc dù như vậy hơi tội cho Dương Minh.



Sau khi suy nghĩ thông suốt, Dương Minh cũng chẳng thấy tội nghiệp gì cả, ngược lại càng không bận tâm về Trần Mộng Nghiên, mà hắn cảm thấy rất hổ thẹn. Chẳng qua, cũng không sao, không phải còn tiểu tình nhân sao, nhà kế bên luôn, đêm nay nhảy vào trong nhà của cô bé Vương Tiếu Yên là được.



Dương Minh nằm trong phòng ngủ nhỏ, chủ động nhường cái phòng ngủ của mình cho Trần Mộng Nghiên các nàng, nhưng hắn không ngủ được, bởi vì trong đầu không ngừng hiện lên cái cảnh tượng bị cháy, nét mặt tuyệt vọng của Lâm Chỉ Vận, cùng với bộ dáng của Trịnh Lão Lục.



Sau một hồi suy nghĩ cẩn thật, Dương Minh không tin đây là ảo giác của mình, càng không tin đây là ngẫu nhiên.



Ảo giác không thể thật như vậy, hơn nữa vấn đề mấu chốt là ảo giác đã ứng nghiệm một lần! Lần trước cái phanh của chiếc BMW bị người ta phá, cũng đã xuất hiện tình huống tương tự.



Rốt cục là tại sao? Chẳng lẽ mình thật sự có năng lực đoán trước tương lai? Nhưng mà, năng lực này sử dụng như thế nào?



Trước kia, năng lực của mình đều dựa theo ý nghĩ để thực hiện, nói cách khác, sau khi bộ não phát tín hiệu ra, dị năng sẽ sinh hiệu quả. Nhưng mà, cái năng lực nhìn thấy suy nghĩ của người khác, tuy rằng nói có điều kiện cần và đủ, nhưng cũng phải tập trung tinh thần mới có hiệu lực.



Còn năng lực biết trước kia? Cũng thông qua tín hiệu não khóng chế? Nghĩ đến đây, Dương Minh bắt đầu thử nghiệm.



Phương pháp thực nghiệm của Dương Minh rất đơn giản, chỉ là suy nghĩ, nghĩ xem lát nữa sẽ có chuyện gì?