Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 970 : Bị vạch trần

Ngày đăng: 11:35 19/04/20


Không bao lâu sau, Tiểu Khiết gửi tin trả lời: "Tổng giám đốc thì sao, cũng có phải nhân viên đâu, tổng giám đốc chỉa là chỉ huy, thật nhàn hạ, em vừa uống cafe vừa xem tiểu thuyết đấy"



Dương Minh đổ mồ hôi, thì ra đề tài nói chuyện của phụ nữ chỉ có như vậy. Nặn óc một hồi, cuối cùng cũng ra được một câu: "Em thì rãnh rỗi, còn chị bận muốn chết"



"Đã sớm nói với chị rồi, đừng làm công việc này nữa, từ chức lại đây giúp em thì tốt hơn" Tiểu Khiết nói.



"Được rồi, vừa rồi Dương Minh vừa đến chổ chị" Dương Minh bắt đầu đi vào chủ đề, muốn nghe xem Tôn Khiết và Tiếu Tình nói gì về mình.



"Hắn tới? Hắn đến tìm chị? Không phải là cùng làm với chị chứ. ha ha ha!" Tiểu Khiết gửi cái mặt cười qua.



"Đi chết đi, muốn làm thì cũng làm với em!" Dương Minh nhanh chóng gửi tin, nhưng mà, sau khi enter xong mới thấy hối hận, Tiếu Tình bình thường hẳn là không có nói như vậy đâu!



Chỉ là, trong lúc trái tim đang đập đùng đùng thì Tiểu Khiết trả lời: "Em thật ra rất vui nếu hắn tìm đến em, chỉ sợ chị ghen thôi, hi hi"



"Chị ghen cái gì, nếu không chúng ta cùng nhau làm? Lần trước không phải sảng khoái sao, nghe em kêu lớn tiếng như vậy là biết." Dương Minh cười gian, trả lời tin, thầm nghĩ, thì ra Tiếu Tình và Tôn Khiết bình thường nói chuyện cũng ghê như vậy, phụ nữ nói chuyện với nhau quả thật không thể dùng lý lẽ thường để phán đoán.



"Được, ai sợ ai? Em thấy chị còn kêu lên hơn em, mà chị lại nói em" Tiểu Khiết nói.



Trong lòng Dương Minh mình rõ, trời ơi, đến Tôn Khiết cũng không có phản ứng chống đối, như vậy thật quá tốt, đúng là có tiềm chất làm hồ ly tinh rồi. Bình thường đối người ngoài rất đứng đắn nghiêm chỉnh, nhưng đối với mình lại tỏ ra dâm đãng vô hạn, là một cực phẩm đây!



Đại khái là sau khi xác định suy nghĩ của Tôn Khiết, Dương Minh cũng không nói thêm nữa, lỡ như bị vạch trần thì xong đời. Dù sao cũng đã có thu hoạch lớn rồi, không nên tỏ vẻ tham lam không đáy.



Vì thế Dương Minh liền nói: "Sắp đến giờ rồi, lát nữa chị phải đi gặp mặt nghiên cứu sinh mới, không nói nữa"



"Được rồi, chị nói đi gặp nghiên cứu sinh em mới nhớ ra, em đã quên mất. làm sao bây giờ?"


"Em vẫn còn, không đợi chị thì em có thể đi đâu?" Dương Minh cười nói: "Khách khí với em làm gì? Chị ở đâu, em đến"



"Chị đang ở dãy số ba của nghiên cứu sinh, như vậy đi, em chờ chị tại cửa trường học, chúng ta gặp ở đó" Triệu Oánh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Chổ chị nhiều người lắm, trời lại tối, chị sợ hai ta đi lạc"



"Được rồi, vậy em chờ chị ở cửa" Dương Minh nói xong, liền cúp điện thoại.



Hai người cơ hồ như là cùng đến cửa trường, nhưng mà, nhãn lực của Triệu Oánh không bằng Dương Minh, cho nên khi nàng nhìn chung quanh, thì Dương Minh đã lặng lẽ tiến đến sau lưng nàng, vỗ vai nàng một cái.



"A!" Triệu Oánh giật mình, nhất thời hét lớn lên, xoay người sang chổ khác, nhưng nhìn thấy là Dương Minh, mới thở phào nói: "Dương Minh, em làm gì vậy, muốn hù chết chị hả?"



"Hắc hắc, không ngờ chị lại nhát gan như vậy" Dương Minh cười nói.



"Nhát gan! Lần sau chị có vỗ em một cái như vậy, em cũng sẽ giật mình thôi" Triệu Oánh trách: "Lớn như vậy rồi mà còn giống như con nít"



"Chị Oánh, bây giờ chị cũng đâu còn là cô giáo của em, nói chuyện cũng đâu cần tức giận như vậy" Dương Minh nghiêm trang nói.



Triệu Oánh nghe xong, nhất thời cười hì hì, nói: "Sao lại đột nhiên đến tìm chị vậy? Không gọi điện trước?"



Triệu Oánh mặc dù rất muốn biết giữa Dương Minh và Vương Tiếu Yên có quan hệ như thế nào, nhưng mà nàng không dám hỏi, nếu Dương Minh hỏi nàng rằng làm sao mà nàng biết, thì nàng không biết nên giải thích thế nào? Chẳng lẽ nói là mình nhìn trộm? Như vậy xấu hổ lắm! Có vẻ giống như mình là một bình dấm chua hẹp hòi vậy.



Cho nên, Triệu Oánh cũng chỉ có thể làm bộ như không biết, làm cho mình thoạt nhìn tự nhiên một chút.



"Ừ, hôm nay em có đi dạo phố với bạn, thấy có một món quà, nên mua cho chị, sau đó không thể chờ đợi được, muốn tặng ngay cho chị" Da mặt của Dương Minh rất dày, cho nên nói dối cũng không đỏ mặt.



"Tặng cho chị? Chị đâu phải là Trần Mộng Nghiên?" Trong lòng Triệu Oánh vui vẻ, Dương Minh đi dạo phố, nhìn thấy thứ tốt, người đầu tiên nghĩ đến tự nhiên lại là mình.