Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 117 : Lăng Gia hổ tử

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Quốc vương liếc mắt nhìn Lăng Tiêu, trên mặt vẫn không có chút biến hóa nào, sau đó từ ái quay lại nhìn Lý Thiên Kỳ đang ủy ủy khuất khóc lóc, khẽ vươn tay vuốt đầu nàng, ôn hòa nói:

- Nói cho gia gia nghe xem, hắn khi dễ cháu như thế nào nào?



- Hắn.. hắn… hắn mắng cháu!

Lý Thiên Kỳ ấp úng một hồi mới nghĩ được một cái lý do thích hợp nhất, dù sao nàng cũng là một tiểu công chúa thân phận cao quý lại đi ép buộc thị nữ nhà người ta đây quả thật cũng có chút không thích hợp.



- À, vì sao lại thế?

Lão quốc vương uy nghiêm nhìn quét qua một lượt đám quý tộc đang cố chen đầu vào nhìn, những kẻ đó lập tức kinh ngạc. Trời ạ, sự tò mò quá mức đã khiến quốc vương cũng có chút khó chịu rồi đây! Tuy vẫn rất muốn biết được những chuyện kỳ quái trong hoàng tộc nhưng cả đám cũng không dám ở lại chỗ này, cả bọn lập tức tản ra thật xa len lén nhìn về hướng bên này.



Mà mọi người đối với Lăng Tiêu lại càng thêm tò mò, ai cũng nghĩ, quốc vương bệ hạ hẳn là sẽ kêu người bắt hắn để dỗ dành cô cháu gái, bởi vì nói như thế nào, Lăng Tiêu ngang nhiên chống đối công chúa ngay tại lâm viên hoàng gia. Chuyện này thật sự là đại nghịch bất đạo, vì tôn nghiêm của hoàng gia nên há có thể tha cho hắn sao?



Nhưng không nghĩ rằng quốc vương bệ hạ lại không có ý xử Lăng Tiêu! Lão quốc vương thản nhiên nhìn lướt qua Lý Thiên Liệt cùng Ô Lan Thác, vẫn đứng ngay sau lưng Lý Thiên Kiệt, mày hơi hơi nhíu lại. Lý Thiên Kiệt vội vàng nói:

- Tôn nhi xin cáo lui!

Sau lại hướng hạ nhân đánh mắt, một đám người vội vàng lùi ra ngoài.



Lý Thiên Kỳ xuất thân hoàng gia, thuở nhỏ đến nay không chịu qua chút ủy khuất nên dễ dàng dưỡng thành thói xấu kiêu căng bốc đồng, tuy nhiên đầu óc cũng không phải ngốc, thấy ông nội lại bất ngờ đuổi hết tất cả mọi người đi, chỉ lưu lại nàng cùng với tên chết bầm kia và hai cô thị nữ xinh đẹp thì trong lòng lập tức cảm thấy không yên.



Thanh âm mềm mại lại mang theo điệu khóc nức nở:

- Gia gia!



- Tốt lắm, hiện tại cháu có thể nói, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?


Nhưng không thể ngờ, chẳng biết hắn đã thoát ra được từ khi nào! Sau đó gần như là mai danh ẩn tích biến mất khỏi đế đô, không ai gặp lại được.



Kết quả là vài ngày trước, trên cửa thành đế đô treo lên một xác người, sau đó triều đình ra bố cáo nói người này chính là tội phạm truy nã năm đó – Hải Thiên!



Hầu như các quý tộc đều nhiệt liệt ăn mừng giống như vào lễ Bạo Viêm Sư Vương (*), lại không nghĩ rằng sự kiện kia có liên quan đến thiếu niên kia – là hắn phát hiện Hải Thiên?



- Hải Thiên lão tặc trên người mang thương tích, bị hổ tử nhà Lăng gia toàn lực đánh chết!



Quốc vương bệ hạ đề cao thanh âm:

- Dũng sĩ như thế, các ngươi nói có nên trọng thưởng hay không đây?



Các quý tộc bị lời nói của quốc vương dọa cho hoảng hồn, gần như nói không ra lời, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu cũng biến đổi không ít, cho dù vốn là ghen tỵ cũng kèm thêm chút kinh sợ.

Một tên Ma Kiếm Sĩ bậc hai cho dù đã bị thương thì cũng làm sao có thể bị một tên gã phế vật Thiên mạch giết được? Tuy nhiên lời này do quốc vương nói ra, ai dám không tin?



- Một hổ tử như vậy sao lại không ban thưởng cho được? Cho nên, ta quyết định, phong Lăng Tiêu tước vị Hầu tước và ban cho lãnh địa là thị trấn Tạp Mai Long.



Quốc vương bệ hạ còn chưa dứt lời đã nghe thấy một tiếng phản đối:

- Bệ hạ, không thể!