Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 201 : Sát khí đêm mưa
Ngày đăng: 02:59 20/04/20
Đêm khuya, bầu trời u ám, trên không trung lúc này có khoảng mười lăm, mười sàu người xếp thành một hàng bay nhanh qua bầu trời. Bay được một đoạn, đám người đó bất đắc dĩ hạ xuống mặt đất phi hành, tốc độ của bọn họ không ngờ còn nhanh hơn so với động vật chạy trốn.
Trên bầu trời u ám đột nhiên xuất hiện ba người, ở giữa là một lão già tóc bac trắng, khuôn mặt như đồng tử, tay áo phiêu phiêu, có vẻ mười phần nhàn nhã, còn hai bên cạnh lão là Dư Quang và Bành lão, hai người này, thoạt nhìn cũng đều th́ập phần thoải mái. Bỗng nhiên lão già kia quay sang Dư Quang, hỏi:
- Dư Quang, nghe nói tối hôm qua, ngươi để cho con bé kia chạy thoát?
Dư Quang sắc mặt xấu hổ, phóng thích nội lực của mình tạo thành một kết giới ngăn trở tiếng gió đang gào thét, nói:
- Sư phụ, có một chút việc nhỏ mà, không đáng để lão nhân gia hỏi đến.
Lào già cười một tiếng:
- Người đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi muốn dùng nguyên âm của nữ nhân để làm tăng tu vi của bản thân. Đã nhiều năm như vậy, ngươi lén lút làm không tới một ngàn... Cũng có tám trăm lần nhỉ?
Khuôn mặt Dư Quang kich liệt co giật, trong lòng hắn cảm thấy sư phụ không để cho hắn có một chút mặt mũi, bên cạnh hai người lúc này còn có Bành lão:
- Ngươi hành sự như vậy, ngươi tưởng người khác không biết sao?
Lào già cười lạnh một tiếng:
- Ngươi biết vì cái gì ta vẫn không truyền cho ngươi công pháp hút nguyên âm của nữ nhân không?
Dư Quang kính cẩn nói
- Đồ nhi không biết
- Ngươi hiện nay thực lực đã đạt Kiếm Tôn bậc sáu, nhưng đầu óc của ngươi cũng không linh hoạt hơn bao nhiêu so với người bình thường.
Lào già không có một chút lưu tình, nói:
- Tính tình của ngươi quá mức cuồng ngạo, không có một chút cẩn thận, ngươi nói đan dược của Lăng Tiêu thần kỳ như thế, ngươi sao không thể nghĩ được trên người nữ nhân kia cũng có?
Dư Quang lộ vẻ xấu hổ, nói:
- Đồ nhi đã lấy nhẫn không gian của ả, không nghĩ đan dược kia lại dấu ở trên người người ả.
Thực ra lúc ban ngày, Dư Quang cũng đã nghĩ đến có thể nữ nhân kia chắc chắn trên người có dấu đan dược. Tuy rằng không biết nànglàm thế nào mà ăn được đan dược kia. Hơn nữa nàng ta đã bị trói bằng gân Bạch Ngọc Xích Mục Mãng mà còn chạy trốn được,điều đó có thể xàc đinh được là phải có đan dược khôi phục thể lực.
Nhưng nàng sẽ không thoát được đâu.
- Ngu xuẩn, ngươi nói là sẽ bắt được ả.
Lào già chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cho nên quát mắng một hồi.
Đứng bện cạnh, Bành lão thiếu chút nữa từ trên không trung rơi xuống. Quả thật, Dư đại Sư vẫn còn rất sung sức, sống hơn hai trăm tuổi rồi vẫn còn có thể nói ra được những lời như thế này.
Dư Quang cúi đầu nói:
- Đồ nhi xin chiu sự dạy bảo của Sư phụ. Đọc Truyện Online
Trên bầu trời bỗng nhiên hiện lện một đạo sấm sét, ngay Sau đó mưa to trút xuống dưới. Trên không trung ba người dùng nội lực của mình ngưng kết thành một vòng khí lớn, mưa to rơi xuống bề mặt của vòng khi đó đều tự động văng ra, theo độ cong của vòng khi rơi xuống phía dưới. Còn đội ngũ Ma Kiếm Sư và Ma Kiếm Sĩ đang phi hành ở phía dưới thì ướt như chuột lột. Lần này, Dư đại Sư mang theo Ma kiếm Sư của gia tộc cũng đều có thể ngự không phi hành, nhưng không thể phi hành một lúc lâu được.
Đối với bọn họ mà nói, phi hành làm tiêu hao nội lực vô cùng. Nếu một đường bay đến thành Penzias thì cũng hư thoát toàn bộ nội lực. Bọn họ đều phải đi xuống mặt đất phi hành, nhưng gặp phải trời mưa to, tất cả mọi người đều giống nhau, ướt sũng cả người. Cũng may, tốc độ phi hành của bọn họ rất nhanh, sinh ra nhiệt lượng đủ để duy trì nhiệt độ thân thể. Nếu là người bình thường, gặp phải trời mưa to như vậy, chắc chắn không thể chạy nhanh như vậy.
Tai Hầu Tước phủ, bên ngoài trời mưa rất to. Bện trong có một cái bàn rất tinh xảo, bày biện rất nhiều đô điểm tâm và hoa quả. Phong Linh ngồi đối diện với Lăng Tiêu, sốt ruột nói:
- Đây chính là yêu pháp?
Dư Thiên nắm lấy hai người đến bên cạnh mình, trầm giọng nói:
- Tất cả mọi người hãy đưa lưng vào nhau.
Ba người lập tức hiểu ý, đưa lưng vào nhau, khẩn trương nhìn khắp mọi nơi. Dư Quang bỗng nhiên khẽ run run nói:
- Sư phụ... Có thể, đây là lĩnh, lĩnh vực hay không?
- Người nói hươu nói vượn cái gì
Dư Thiên giận dữ mắng một tiếng:
- Đúng là ngươi có mắt như mù, đầu óc ngươi như con heo? Chó má, lĩnh vực, lĩnh vực phải là người có thực lực Kiếm Thánh trở lên mới có thể thi triển ra. Ở cái đia phương chó mà này, có cái rắm Kiếm Thánh!
Dư Thiên chút xíu không khống chế được cảm xúc, tức giận mắng. Kỳ thật trong lòng hắn cũng không biết lĩnh vực là cài dạng gì, hắn cũng chưa từng thấy qua. Hắn quả thực đã gặp cao thủ thực lực Kiếm Tôn, nhưng để so sánh Kiếm Tôn với Kiếm Hoàng chính là hai loại
khái niệm, có thể nói một Kiếm Tôn bậc một khẽ động một ngón tay có thrrt giết chết Kiếm Hoàng bậc sáu.
Mà Kiếm Hoàng bậc sáu muốn giết chết một gã Kiếm Hoàng bậc năm cũng phải hao tổn một ít sức lực. Có thể nói người luyên võ đạt tới thực lực Kiếm Hoàng cũng không thể dùng võ đạo đơn thuần để giải thích. Cấp bậc Kiếm Tôn có thể trực tiếp hấp thu thiên đia linh khí đê tiến hành tu luyên. Kiếm Hoàng tuy rằng cũng rất cường đại, nhưng mà so với Kiếm Tôn đúng là như đom đóm so với ánh trăng rằm. Lúc này bon họ bi rơi vào không gian thần bí này, đến tột cùng có phải là lĩnh vực trong truyền thuyết hay không, Dư Thiên kỳ thật cũng không dám chắc.Nhưng hắn cũng không thể để lời nói không có căn cứ này làm chuyện tình thêm rối loạn. Cho nên hắn lớn tiếng quát lớn đồ đệ của chính mình, đừng có lộn xộn. Trước mặt là cẩn thận nhìn xem rốt cuộc nơi này như thế nào?
Lúc này, trên đầu Dư Thiên vẫn ướt sũng như cũ,hắn thậm chí không có tâm tình dùng nội lực làm khô tóc, vẫn để cho ướt sũng. Có cảm giác lạnh như băng này dường như có thể làm cho đầu óc hắn càng thêm tỉnh táo.
Bên trong căn phòng, ngồi bên cạnh Lăng Tiêu là Diệp tử và Phong Linh, hai người đều đang trợn mắt há hốc mồm kinh ngac,
Phong Linh nói:
- Ta muốn học, ta muốn học thứ này. Thât là thần kỳ, thật là hùng mạnh, Lăng Tiêu...Ta chưa bao giờ nghe nói qua có loại trận pháp như thế này, vì sao nó có uy lực hùng mạnh như vậy?
Diệp tử chớp đôi mắt xinh đep nhìn ra bên ngoài, nàng nhìn thấy ba người đang bị vây ở trong trận, nghe thấy Phong Linh nói, nàng cũng thuận miệng nói theo:
- Muốn học? Đồng ý thôi, chỉ cần đảo ngược tên của cô thì có thể được.
- Đảo ngược tên. Phong Linh đôi mày nhíu lại, lẩm bẩm lầu bầu, nói:
- Đảo ngược tên? Lăng Phong? Nha...cô đùa giỡn ta.
Phong Linh lâp tức đỏ ửng hai má, xinh đep vô cùng. Diệp tử hơi hơi bĩu môi:
- Ta sợ là trong lòng cô đang ước mang họ Lăng.
Lăng Tiêu ngồi ở bên trong vẫn không nhúc nhích, tùy ý để hai nàng đấu võ mồm, hắn biết hai nàng hay nói giỡn. Các nàng đã không còn sợ hãi ba tên có thực lực khủng bố ở bên ngoài kia, đây
cũng là một chuyện tốt. Lúc này, Phong Linh bỗng nhiên chỉ ra bên ngoài, miệng há hốc, nói:
- Bọn họ... Bọn họ đang làm gì?
Ở trong phòng, với thị lực của ba người đều có thể rõ ràng nhìn thấy, ba người kia sắc mặt dữ tợn, đáng Sợ, mặt đỏ rực, kiếm quang trong tay bắn ra bốn phía, có cảm giác như thể trước mặt là địch nhân hùng mạnh vậy.
Lăng Tiêu thản nhiên cười nói:
- Tiếp theo, xem ra còn có nhiều trò hay.