Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 202 : Kiếm hoàng ngã xuống

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


Ở bên trong trận, Dư Thiên rốt cuộc không kìm nổi, phát ra một đạo kiếm khí mạnh mẽ quét về đám Sương mù phía trước. Đám Sương mù như tổ ong vò vẽ xoắn lại trong giây lát rồi nổ tung, sau đó như ong vỡ tổ bắn về hướng ba người này.



- Đây là ảo giác, khẳng định đây không phải là sự thật



Dư Quang la lớn, tận lực múa kiếm. Trên không trung truyền tới tiếng kiếm khí khiến hắn phải lập tức phủ định đánh giá vừa rồi của mình Hắn cầm bảo kiếm quét ngang, đánh bay phi kiếm này, phát ra một tiếng kim thiết chói tai.



- Mọi người hãy cẩn thận...Trước mắt này căn bản không phải là ảo tượng; mà là chúng ta đã bi hút vào một không gian kỳ dị. Ba người hoảng hốt, không kìm nổi xuất kiếm đánh rơi phi kiếm ở trên không trung, ai nấy đều quán chú một luồng nội lực hùng mạnh lên kiếm của mình Nội lực quét ngang, đụng tới đoàn Sương mù này lại càng xuất hiện nhiều phi kiếm nổ tung bốn phía. Đợi cho ba người này phản ưng tới, lúc này trên không trung đã xuất hiên phi kiếm như sao băng đầy trời.



Sau đó phi kiếm càng ngày càng xuất hiên nhiều trên bầu trời, dường như vô cùng vô tận, không ngừng đâm tới ba người. Đến lúc này, những người ở bên ngoài cũng không nghe được bất

cứ âm thanh nào bên trong trận nữa.



Dư Thiên có thực lực Kiếm Hoàng bậc ba, rốt cục cũng nổi giận gầm lên một tiếng, cả người bùng nổ ra một khí thế vô cùng hùng mạnh. Hắn huy động thanh bảo kiếm trong tay, chỉ lên trên không,

quát lên một tiếng lớn



- Phá, Phạm Thiên kiếm khí tảo bát phương.



Nói xong, một con hỏa mãng to lớn toàn thân màu đỏ thoát ra từ thanh bảo kiếm của Dư Thiên. Đây là kiếm kỹ mà Dư Thiên tu luyện, đó là kiếm kỹ Thánh cấp bậc cao "Đô thiên mãng". Kiếm kỹ này hắn đã tu luyện đến đỉnh điểm.



Dư Thiên lấy nội lực hùng mạnh của mình quán chú vào thanh bảo kiếm, thi triển ra một chiêu mạnh mẽ vô cùng. Từ cái miệng hỏa mãng to lớn, một cái lưỡi dài màu đỏ tím thè ra thụt vào rất nhanh làm cho mọi người cảm thấy vô cùng sợ hãi. Trên người nó là những tấm vẩy to như bàn tay người xếp ngay ngắn, chỉnh tề.



Ở trong phòng, hai nàng không kìm nổi nhất tề kinh hô lên một tiếng, Diệp Vi Ny thảng thốt hô lên:



- Trời ời! đây là uy lực của kiếm kỹ bậc cao?



Phong Linh cũng vô cùng kinh hãi, trên thực tế, nàng chưa từng thấy kiếm kỹ như thế bao giờ, không ngờ con người có thể thi triển ra một con hỏa mãng chân thật đến như vậy.



Lăng Tiêu nhìn thấy lão già tóc bạc vừa phát ra một kích trí mạng, khẽ nhếch miệng lên thản nhiên trào phúng nói:



- Một kiếm này có uy lực thật lớn, còn mạnh hơn rất nhiều so với chiêu Phù Quang Lược Ảnh của ta. Nếu là Tần Cách, khẳng định là không tiếp được kiếm này của hắn. Kiếm Hoàng bậc cao quả nhiên

không đơn giản. Đáng tiếc, ngươi liều mạng phản kháng, lại càng chết nhanh hơn. Hôm nay, các ngươi đừng mơ rời khỏi nơi này.



Trong trận, hỏa mãng to lớn đang ngao nghễ nhìn thiên ha, tư thái ngang nhiên ở trên không trung. Ai nhìn thấy hỏa mãng này đều cảm thấy vô cùng sợ hãi. Dư Thiên rốt cục lộ ra vẻ mặt tươi cười, thở phào một cái. Bên cạnh hắn, hai người lúc này đều đổ mồ hôi lạnh, nhìn hỏa mãng kia đang quét ngang tất cả phi kiếm.


Diệp tử cũng tò mò hỏi



- Vạn kiếm xuyên thân mà chết.



Lang Tiêu khẽ cười nói:



- Tuy nhiên ở đây là đâm thủng tinh thần thức hải chúng ...Thực lực của ta còn chưa đủ hùng mạnh, nếu là đủ cường mạnh, chính là đem hàng van hàng nghìn huyết sắc phi kiếm thực sự chém chết bọn chúng.



- Trời a ....



Phong Linh ngạc nhiên thán phục, hạt mưa đánh vào mặt ô phát ra những tiếng bùm bùm. Trời đêm lạnh lẽo làm cho nàng cảm giác rét run, không kìm nổi hỏi:



- Bọn chúng cuối cùng là chết như thế nào?



- Bị công kích tinh thần làm cho tinh thần sụp đổ, sau đó bị trận thế phát động một kích mạnh nhất, bắn cho thành tro.



Lăng Tiêu thản nhiên nói:



- Đáng tiếc, tốn nhiều tinh hạch như vậy



Hai nàng không nói gì liếc mắt nhìn Lang Tiêu một cái, trong lòng đều bỗng nhiên nghĩ ra một cái ý tưởng: "Trên đời này hỏi có ai giết chết hai gã Kiếm Tôn một gã Kiếm Hoàng, sau đó tiếc một chút tinh hạch không?"



Lúc này từ trước sân có nhiều tiếng nói ồn ào, chính là Lăng Võ không yên tâm, mang theo một đại đội nhân mã, tầm tã mưa đêm chạy đến.



Lăng Võ thân mặc khôi giáp đi vào hậu viện, nhìn thấy Lăng Tiêu hắn mới yên lòng, cũng không thèm đề ý đến trời đang mưa to, la lớn:



- Thiếu gia, thi thể của bọn Ma Kiếm Sư và Ma Kiếm Sĩ ở trước sân kia có trực tiếp chôn ngay hay không?



Lăng Tiêu do dự một chút, nói:



- Sáng mai, các ngươi dùng xe kéo, mang đến cho Nam Phương Vương, nói rằng những kẻ đó gây nguy hại đến vùng đất phương Nam, nên ta đã giết chết hết.