Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 207 : Tột cùng của tuyệt vọng là hi vọng

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


Lăng Tiêu thấy Tống Minh Nguyệt không ngờ chảy nước mắt,cảm thấy nao nao, tự nhủ: Tống huynh này mặt mũi sáng sủa, cử chỉ tao nhã, cách nói năng cao quý, ôn hòa như gió xuân, khi nói chuyện cũng không có vẻ kích động, có điều tính cách thế này... hơi giống con gái! Như vậy cũng không phải là tốt!



- Tống huynh, đừng quá khổ Sở, con người ta sinh lão bệnh tử,đó là chuyện không thể tránh khỏi.



Lời Lăng Tiêu ngược lai càng làm Tống Minh Nguyệt thương tâm, bờ vai run run, thoạt nhìn là thấy đang cực lực khắc chế bi thương trong lòng. Cuối cùng Lăng Tiêu bất đắc dĩ nói:



- Chẳng lẽ từ trước tới giờ, các danh y khám xong không nói cho huynh là kinh mạch của lệnh tôn là bình thường sao?



Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Tống Nghi đang nằm đó không nhúc nhích, nhẹ nhàng nói:

- Nói cách khác, lệnh tôn vẫn có hy vọng khôi phục!



Tống Minh Nguyệt ngừng hai mắt đẫm lệ, cúi đầu lau lau, sau đó cúi đầu về phía Lăng Tiêu, cười xin lỗi:



- Rất xin lỗi, Minh Nguyệt thất lễ. Chỉ có điều mấy năm qua, Minh Nguyệt hối hả ngược xuôi, hao tâm tổn trí, vẫn trông mong một ngày phụ thân có thể khỏe mạnh. Kỳ thật khi ở trên thuyền, ta đã nói với huynh, người luyện võ còn sống chính là theo đuổi chung cực của võ đạo, theo đuổi trường sinh bất tử, trừ thứ đó ra, tất cả các thứ khác đều không có ý nghĩa. Những lời này cũng không đúng hoàn toàn, ít nhất hiện tại, nếu có thể khiến phụ thân ta khôi phục thân thể khỏe mạnh lại, cho dù ông chỉ còn là một người bình thường, ta đây cũng sẽ cố gắng để ông vui vẻ an hưởng tuổi già. Đúng như huynh nói, con người ta có sinh lão tử bệnh, chẳng ai có thể chống lại nổi. Chỉ cần ông còn sống, sống khoẻ manh bình thường, vậy đã là hơn hẳn những thứ khác rồi!



Nhìn Tống Minh Nguyệt biểu lộ chân tình, Lăng Tiếu cũng có chút cảm khái. Tình thân chính là thứ mà nhân loại khó lòng dứt bỏ nhất, cũng khó trách người tu chân vẫn luôn đi theo vô tình đạo. Tuy nhiên Lăng Tiêu vẫn có chút coi thường vô tình đạo, nếu ngươi là một kẻ vô tình vô nghĩa, nhìn hết thảy nhân gian, cho dù có thành tiên,vậy thì có thể làm gì? Ngay cả tình cảm cũng không có, chẳng lẽ ngươi chỉ như... một hòn đá bên đường thôi sao?



Lúc này Tống Minh Nguyệt đã khôi phục vẻ tao nhã và phong độ, đôi mắt mặc dù vẫn hơi đỏ nhưng giọng nói đã trở lại trầm ổn:



- Lúc trước, các danh y đến khám đều nói kinh mạch của phụ thân vận hành bình thường, nhìn không ra là tẩu hỏa nhập ma, có lẽ là trúng một kỳ độc gì đó không chừng. Tuy nhiên ông nội ta nói, trúng độc chỉ là nói vô căn cứ, lang băm nói bừa, cha ta đúng là vì tu luyện mà tẩu hỏa nhập ma. Ôi... cho đến tận bây giờ, ta cũng chẳng biết tại sao ông lai biến thành như vậy!

Lăng Tiêu đột nhiên hỏi:



- Cha của Tống huynh có phải tu luyện một loai kiếm kỹ có lực sát thương đặc biệt mạnh mẽ không? Hơn nữa, trước khi ông tẩu hoả nhập ma, có phải đã luyện kiếm kỹ đó tới mức cao cấp không?



Tống Minh Nguyệt sửng sốt, lập tức trên mặt lộ ra thần sắc kích động, tiến tới nắm lấy tay Lăng Tiêu, ngạc nhiên vui mừng hỏi:


Kỳ thật ai cũng hiểu được đạo lý mà Lăng Tiêu nói. Điều này cũng giống như một người mắc chứng bệnh nan y không thể chữa khỏi, sắp sửa chết, người nói cho hắn, kỳ thật bệnh của ngươi là có thể chữa khỏi, nhưng là hy vọng rất xa vời... Bất kể là bản thân người bệnh hay người nhà của bệnh nhân, chỉ sợ rằng đều xem nhẹ vế sau mà chỉ nhớ rõ vế trước, tương lai một khi không thể chữa nổi, bệnh nhân chết, như vậy thân nhân của hắn sẽ phải chịu đựng đau khổ còn hơn ban đầu rất nhiều. Ánh mắt Tống Minh Nguyệt sáng ngời,nhìn thẳng vào Lăng Tiêu, đột nhiên, kiên quyết nói:



- Cho dù núi đao biển lửa, nhưng chỉ cần có một cơ hội, Minh Nguyệt... Tống gia sẽ không từ bỏ!



Mẫu thân của Tống Minh Nguyệt thoạt nhìn tu vi cũng không cao thâm, chỉ là một phụ nữ bình thường, lúc này cũng rất kiên quyết:



- Đúng vậy, hải vực Tống gia ta, cho dù có phải dốc hết toàn lực của gia tộc... cũng phải chữa khỏi cho ông ấy!



Nói xong, hai mắt bà si ngốc nhìn chăm chăm vào chồng mình, không hề dời đi. Tống Minh Nguyệt liếc mắt ra hiệu cho Lăng Tiêu, hai người đi ra ngoài cửa, áp lưc không khí mới trở nên nhẹ bớt một chút. Tống Minh Nguyệt nhìn Lăng Tiêu nói:



- Nói vậy, những thứ cần thiết để chữa trị gia phụ là cực kỳ khó tìm

phải không?



Lăng Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, thầm nghĩ, đâu phải là khó tìm, trong đó có vài thứ mà ngay cả ta cũng chỉ biết hình dáng chứ chưa bao giờ được nhìn thấy! Muốn tìm kiếm những thứ này quả thực khác biệt như trời với đất so với tìm nguyên liệu để chế tạo Trúc Cơ Đan! Trúc Cơ Đan cần Tử Lam Chu Quả, Thạch Trúc Thảo và Địa Long Chi Tâm chỉ có thể tính là linh dược cao đẳng, không được tính là thiên tài địa bảo, thậm chí ngay cả một số dược liệu mà Lăng Tiêu luyện chế Dưỡng Nhân Đan còn quý hiếm hơn chúng nhiều! Bởi vì Dương Nhân Đan cần một số nguyên liệu đúng thật là thiên tài địa bảo. Chỉ có thể nói tác dụng của Trúc Cơ đan độc đáo nên mới cần những dược liệu rất quan trọng thôi.



Thậm chí, Lăng Tiêu cũng không biết, trên thế giới này rốt cuộc có những thiên tài địa bảo cần thiết để luyện chế Tiểu Hoàn Đan hay không!

Hy vọng và tuyệt vọng, giống như là một cặp sinh đôi, khi thấy một mặt thì thường cũng sẽ thấy mặt kia. Tống Minh Nguyệt cắn cắn môi, nói:



- Lăng huynh chờ ta một lát, ta đi khẩn cầu ông nội, mở kho báu của Tống gia, đầu tiên cứ xem trong đó có nguyên liệu cần thiết nào không!



Lăng Tiêu sửng sốt, hành động này của Tống Minh Nguyệt rõ ràng là mở rộng cửa kho báu đã tích lũy ngàn năm của hải vực Tống gia cho hắn vào!