Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 208 : Kho báu Tống gia

Ngày đăng: 02:59 20/04/20




- Cháu đi nói với Lăng Tiêu, nếu có thể chữa khỏi, hắn thích lấy thứ gì trong kho báu cúa Tống gia cũng được!



Kiếm Hoàng bậc sáu Tống Y hai mắt sáng ngời, nhìn chăm chăm vào Tống Minh Nguyệt đang quỳ gối trước mắt mình, trầm giọng nói:



- Đứng lên đi, hắn, phụ thân của cháu, cũng là chính là con của ta. Trên đời này làm gì có cha me nào không yêu thương con? Tài vật đều là vật ngoài thân, dù quý giá thế nào cũng có thể hơn tính mạng con người được sao? Chỉ cần Nghi nhi có thể khôi phục bình thường, cho dù không còn vũ lực cũng có sao đâu!



Tông Y nói xong, sụp mi mắt, thần sắc thản nhiên, lâm vào trầm tư. Tống Minh Nguyệt chậm rãi đứng lên, lằng lề rời đi. Hắn không ngờ ông nội vốn tràn ngập ấn tượng uy nghiêm đối với mình, quanh năm bế quan, cũng có một mặt hiền từ như thế này, vì cha mình, cũng là con trai của ông, không ngờ đáp ứng mở kho báu của Tống gia cho một người ngoài. Trên thực tế, đấy cũng chính là biểu lô một thái độ: có thể tùy tiện lấy. Đúng vậy, nếu Lăng Tiêu có tính tham lam, cho dù lấy hết những đồ tốt trong kho báu thì Tống gia cũng sẽ không hề nói nửa chữ! Đương nhiên, làm như vậy thì thanh danh của Lăng Tiêu chẳng còn chút gì.



Tống Minh Nguyêt mang Lăng Tiêu đi theo con đường rợp bóng cây xanh mát trên đảo khoảng chừng nửa canh giờ, tới một chỗ lộ ra một công trình kiến trúc lạ thường. Không giống với những kiến trúc xa hoa, thanh thoát trên đảo, thoạt nhìn thì công trình này có hình chữ nhật, như những công trình kiến trúc hình hộp bình thường, dùng đá khối xây dựng nên, bên ngoài không có sơn bả gì, mặt tường đá đã không còn nhận ra màu sắc nguyên bản, tràn đấy cảm giác cổ kính lịch Sự. Tống Minh Nguyêt biểu tình nghiêm túc đi đến gần, bỗng nhiên xuất hiên hai người không hề có chút dấu hiệu, thoạt nhìn đêu khoảng 70, 80 tuổi, diện mạo không ngờ giống nhau như đúc, là một đôi huynh đệ song sinh!



Hai người này dáng người gầy yếu, hốc mắt hõm sâu, trên mặt rất nhiều nếp nhăn, nhưng tinh thần lại rất sung mãn. Khi thấy Tống Minh Nguyệt, một người nói:



- Là Tiểu Nguyệt Nguyệt, sao cháu lai tới đây?



Nói xong, ông ta lại nhìn thoáng qua dáng người cao to khuôn mặt anh tuấn cúa Lăng Tiêu, hỏi:

- Hắn là…..?



Khóe miệng Tống Minh Nguyêt hơi hơi co giật, có vẻ hơi khó chịu với cách xưng hô Tiểu Nguyệt Nguyệt, tự nhiên hắn vẫn khom người nói:



- Thập tam gia gia, thập tứ gia gia, Minh Nguyệt phụng mệnh lệnh của ông nội, đặc biêt tới mở kho báu của Tống gia, đây là lệnh bài



Nói xong, hắn giờ một tấm lệnh bài màu ngăm đen, phong cách cổ xưa cho người nọ.
Tống Minh Nguyệt vôi gật đầu không ngừng:



- Đương nhiên là có thể, Lăng huynh mời tùy ý



Lăng Tiêu nhìn hàng loạt các giá gỗ, đương nhiên là không cần nhìn lại đám tinh hạch này nọ. Lăng Tiêu cũng không muốn để cho người ta ấn tượng rằng mình có lòng thàm không đáy. Nếu mình muốn tinh hạch, vậy cứ tới thú tộc là được, tinh hạch trong kho báu của Tống gia chưa chắc đã cao cấp hơn của Đại Tế Ti.



Trong kho báu còn có rất nhiều binh khí, từ dài tới ngắn, từ, đao thương côn bổng... Tuy rằng thế giới này lấy kiếm kỹ là chính nhưng cũng rất nhiều quân nhân, bào gồm cả kỵ Sĩ, cũng không Sử dụng kiếm. Từ chất liệu có thể thấy toàn bộ binh khi ở đây đều là hàng tinh phẩm!



Trong đó còn có mấy thanh kiếm đặt ở tận trong cùng, hình thức phong cách cổ xưa, kiếm khi lộ ra vỏ kiếm đều có thể cảm giác rõ ràng sự sắc bén của nó. "Đúng là kiếm tốt!" Lăng Tiêu thầm nghĩ.



Bỗng nhiên thần sắc hắn hơi động, ánh mắt rơi vào một cái già phía trước. Những thứ trên cái già này có thể nói là sắp xếp lộn xộn, bừa bãi, dường như ném bừa vào, tro bụi phủ một tầng dày!



Những cái giá khác thì rõ ràng thường xuyên có người quét tước, phía trên không nhiễm một hạt bụi. Tống Minh Nguyệt thấy ánh mắt của Lăng Tiêu dừng lại ở đó liền cười giải thích



- Đây là kho báu ngầm, toàn bộ những thư xếp trên đó đều là thượng cổ lưu lại. Từ khi phát hiện ra chúng tới giờ, chúng ta căn bản không hề biết chúng là gì, cũng không biết dùng như thế nào, dù sao nơi này cũng rộng rãi, nến cư xếp bừa chúng ở đó, chỉ có điều không ai ngó ngàng tới chúng, các đệ tử quét dọn vệ sinh cũng lười biếng, không ngờ chỉ lưu lại nơi này không dọn dẹp. Để khi đi ra, ta sẽ nói với bọn ho.



Tống Minh Nguyệt còn tưởng rằng Lăng Tiêu bị cái giá bụi bặm này hấp dẫn, liền cười nói. Lăng Tiêu lại không hề nhăn mặt,đi thẳng tới một vật bám đầy bụi bặm. Món đồ này đen thui, thoạt nhìn



giống như một cái đỉnh dùng để cúng tế. Lăng Tiêu đi tới gần, không hề để ý tới tro bui trên đó, vừa định cầm lấy nó chợt nghe Tống Minh Nguyệt kinh hô:



- Không thể!