Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 241 : Cực địa băng hải

Ngày đăng: 02:59 20/04/20




Lăng Tiêu nằm ở trên mặt tuyết, thiếu chút nữa bật cười. Tuy biết rằng hai gã này chỉ là đám tôm tép, nhưng lúc này cơn tức giận trong lòng Lăng Tiêu đã tan biến, không gì khác bởi chính hai kẻ dở hơi trong đội ngũ đối phương này. Ở nơi gian khổ, nguy hiểm thế này mà họ vẫn có thể khôi hài sinh động như vậy, cho dù bọn họ có tâm tư khác, Lăng Tiêu cũng không hề muốn giết họ. Lăng Tiêu cảm nhận được trong đội ngũ mạo hiểm này, không có ai siêu việt hơn mình và Tống Minh Nguyệt, một khi đã như vậy, cứ thả cho họ một lần xem thế nào. Hơn nữa, Lăng Tiêu cũng nghe được từ miệng của họ ba chữ khiến hắn phi thường hứng thú "người nuôi tằm"!



Lúc này, nghe thấy bên kia truyền đến tiếng của một nam nhân trẻ tuổi:



- Được rồi, đừng cãi nhau nữa! Cả ngày gây sự với nhau, sợ rằng người khác không biết sao? Ta tìm theo hai người đó là bởi vì lương thực của chúng ta sắp không còn đủ nữa rồi!



- A, chẳng phải nói có thể duy trì được một tháng sao? Giọng lớn tiếng của A Khổ lại vang lên.

Giọng nói eo éo khinh thường nói:



- A Khổ, ngươi là một con lợn! Một tháng nếu không ra khỏi cánh đồng tuyết này thì chúng ta chẳng phải là sẽ chết đói hoặc chết rét sao?



A Khổ ngơ ngác, cũng không cãi lại mà chỉ cười nói:



- Chẳng phải một tháng là đủ để chúng ta thoát ra khỏi vùng hàn địa này sao?



Nam nhân trẻ tuổi hừ một tiếng, hơi thở hổn hển:



- Đủ cái rắm! Các ngươi đều chưa từng đến đây! Ta mười lăm tuổi đã từng cùng với phụ thân đến đây một lần. Trong tình huống chúng ta biết đường đi, mắt tới hai tháng đi vội vã mới từ vùng địa cực băng hải bên kia trở về được. Mà chỉ một lần đó chính là ký ức sâu nhất trong cả đời này của ta, cho nên lần này ta chuẩn bị đồ ăn cho đủ ba tháng, ai ngờ lại gặp phải đám người của gia tộc Tử Kinh Hoa, bị chúng vơ vét mất một nửa số tài sản của chúng ta. Mẹ nó, Tần gia bọn chúng thế lực lớn mạnh, quả thực là vương giả ở phương bắc này. Ở đây mà nhắc tới quốc vương bệ hạ ở đế đô, cũng chẳng ai thèm để ý, nhưng nếu nói tới Tần gia, cho dù chỉ là một chân nghi trượng bình thường, chúng ta cũng chẳng thể đắc tội nổi.



Giọng nói eo éo của Lãnh Vũ lại vang lên:



- Lão đại, lại nói tiếp, chẳng phải phương bắc này đã bị quốc vương bệ hạ cắm một cây đỉnh vào rồi sao? Tần gia thoạt nhìn cũng thường thôi! Chúng ta việc gì phải sợ bọn chúng! Chúng ta đến vô ảnh đi vô tung!



- Cái đỉnh?



Gã thủ lĩnh trẻ tuổi cười lạnh:
Phía sau vài tiếng bụng sôi ục ục, Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn Tống Minh Nguyệt, trong mắt mang theo một tia yêu thương, tình cảm mỉm cười nói:



- Đói bụng rồi hả?

Tống Minh Nguyệt thản nhiên cười với Lăng Tiêu:



- Món chàng nướng quả thật rất hấp dẫn!



Cửa động giờ đã bị Lăng Tiêu che lại, từ bên ngoài không thể nghe thấy chút thanh âm nào trong này. Ở trong hoàn cảnh băng tuyết ngập trời, có một nơi ấm áp như xuân thế này, lại ở cùng một chỗ với mỹ nhân, ăn món ngon, quả thực là một loại hưởng thụ lớn. Tống Minh Nguyệt ăn một cách rất rụt rè, nhưng sau khi ăn hai miếng liền phát hiện thịt của dã thú không biết tên này thực sự ngon quá mức. ngậy mà không béo, rất mềm ngon, hương vị hấp dẫn, vừa cho vào miệng đã muốn ăn thêm miếng nữa.



Vi thế, Tống Minh Nguyệt cũng học bộ dáng Lăng Tiêu, vứt bỏ vẻ rụt rè, ăn uống nhồm nhoàm thoải mái. Hai người ăn no rồi nghỉ ngơi nói chuyện một lúc, đống lửa hồng cũng biến thành đám tro than. Lăng Tiêu tùy tay thu lấy viên dạ minh châu trong hang, lập tức xung quanh trở nên đen kịt.



Tống Minh Nguyệt dường như biết kế tiếp sẽ là cái gỉ, vẻ mặt ừng đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng tối, giống như ngượng ngùng, giống như chờ mong.



Sáng hôm sau, Lăng Tiêu dậy sớm, đi ra ngoài, phát hiện đội ngũ kia đã đi rồi. Lăng Tiêu nhếch miệng khẽ mỉm cười, thầm nhủ. những kẻ đó có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi rằng những người mà họ đang truy đuổi lại chỉ ở phía sau họ vài bước chân!



Thủ đoạn truy tung của Lăng Tiêu còn cao siêu hơn những kê đó rất nhiều.



Cho nên, liên tiếp mười mấy ngày, Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt liền đi theo những người đó, ban ngày truy đuổi, ban đêm song tu. Tình cảm giữa hai người đã tăng trưởng rất nhanh chóng, từ trong đáy lòng đã hoàn toàn tiếp nhận đối phương.



Rốt cục, đến một buổi trưa, Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt cùng thấy một vùng đất xa xa sáng lên những tia hào quang màu vàng óng khiến người ta khó có thể mở nổi mắt.



Còn đám mạo hiểm ở phía trước cũng phát ra tiếng hoan hô!



Đã tới cực địa băng hải!