Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 242 : Uy hiếp

Ngày đăng: 02:59 20/04/20




Tất cả mọi người đều nhìn, băng Sơn dường như kéo mấy ngàn dặm, dưới ánh mặt trời chính ngọ phản chiếu hào quang chói lọi. hình thành một tấm bình phong khổng lồ ngăn cách trước sau thành hai thế giới hoàn toàn cách biệt.



Tống Minh Nguyệt vừa nhìn cảnh sắc hùng vĩ trước mặt vừa kéo tay Lăng Tiêu khẽ nói:



- Hùng vĩ quá!



Người bình thường có lẽ suốt cuộc đời cũng chẳng tới nổi đây một lần, căn bản là không thể nào được nhìn cảnh tượng tráng lệ như thế này, dãy núi cao vạn trượng, kéo dài ngút tầm mắt, nhưng lại hoàn toàn do băng trong suốt cấu thành.



Núi băng gần như hoàn toàn làm bằng băng tuyết này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, lộ vẻ thê lương cổ kính. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn



Lăng Tiêu cũng nheo mắt, nghĩ cách tiếp cận đám mạo hiểm trước mặt.



Những người đó đều cởi những bộ áo da nặng nề trên người, chỉ còn lại bộ quần áo nhẹ. Tuy thời tiết cực kỳ lạnh giá nhưng lúc này trên đỉnh đầu có ánh mặt trời chiếu vào, trước mặt có núi băng chắn gió, cho nên ấm áp hơn rất nhiều so với lúc ở trên cánh đồng tuyết mênh mông, mờ mịt.



- Bọn họ muốn làm cái gì?



Tống Minh Nguyệt nhìn những người đó hành động, trong lòng có chút khó hiểu, quay sang hỏi Lăng Tiêu



- Muốn leo núi!



Lăng Tiêu trả lời một cách rất chắc chắn. Lúc này, đám người đó cũng vừa lấy ra búa, đục và dây thừng từ trong nhẫn.



... muốn trèo lên đỉnh núi băng này sao?



Tống Minh Nguyệt đặt bàn tay trăng nõn lên trán Lăng Tiêu, sau đó ngẩng đầu nhìn ngọn núi hùng vĩ trước mặt, líu lưỡi hỏi:



- Vậy thì bao lâu mới có thể lên tới đỉnh?



Lăng Tiêu nhẹ nhàng trả lời:


Nói xong, gã gượng cười hai tiếng, gương mặt anh tuấn dài ra. thầm tự hận hành động của mình làm hại mình. Nếu ngày đó mình không tự tìm phiền toái thi sao giờ lại bị người không chế?



Lăng Tiêu lạnh lùng cười, nói:



- Ngươi không thành thật!



Nói xong, thân mình hắn chợt bay lên không, lơ lửng bên cạnh người Trương Đại Niên, thản nhiên cười nói:



- Ngươi xem, ngọn núi băng này rất khó trèo đối với bọn ngươi, nhưng đối với ta, căn bản chẳng là chướng ngại gì cả.



- Cho nên, nếu ngươi không nói, ta có rất nhiều loại biện pháp. Để ta nói cho ngươi!



Nói xong, Lăng Tiêu thoáng nhìn sợi dây đang treo lơ lửng Trương Đại Niên, mỉm cười nói:



- Nếu chặt đứt nó, quăng lên độ cao hơn một trăm thước, tin rằng ngươi cũng không ngã chết được nhỉ!



- Ngươi... ôi, cứ coi như là ta đen đủi!



Trương Đại Niên vẻ mặt ủ rũ, bất đắc dĩ lắc đầu nói:



- Ta nói thật, ngài phải cam đoan buông tha chúng ta. Ngài là cao nhân, căn bản không cùng thế giới với đám mạo hiểm nghèo khổ chúng ta. Cho nên, ngài không thể nói không giữ lời!



- Vậy còn phải xem câu trả lời của ngươi có khiến ta hài lòng hay không.



Lăng Tiêu lơ lửng giữa không trung, vừa nói vừa cười cười khiến Trương Đại Niên vừa có ý nghĩ mình may mắn lại lập tức như rơi xuống đáy vực.



"Người này có lẽ ít nhất cũng phải tu vi Ma Kiếm Sư đỉnh phong, thậm chí có lẽ là một Kiếm Tông"