Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 243 : Băng hải bí tộc

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


Tông Minh Nguyệt ở phía dưới, thấy Lăng Tiêu có làm ra vẻ uy hiếp người, suýt nữa thì phá lên cười. May mắn là nàng hiểu, Lăng Tiêu làm tất cả những điều này đều chỉ vì phụ thân mình, vì vậy nàng mới miễn cưỡng không chế được. Chàng vốn không phải một ác nhân! May là thực lực của chàng khiến bọn mạo hiểm này kinh sợ. Nếu đối phương có thực lực nhất định sẽ phản kích, tin rằng chúng sẽ phản công chứ không chịu thỏa hiệp.



Bởi vi không dịch dung nên thoạt nhìn Lăng Tiêu rất trẻ, cũng quá mức anh tuấn, diện mạo không hề có chút hung ác nào, căn bản khó có thể khiến người ta sợ hãi.



Tống Minh Nguyệt nghĩ vậy hoàn toàn bởi vì nàng có quan hệ thân cận với Lăng Tiêu. Nhưng Trương Đại Niên thì khác, gã hoàn toàn cảm nhận rất rõ sát khí phát ra từ người Lăng Tiêu. Gã không chút nghi ngờ, nếu mình có nửa điểm không hợp tác, tên trẻ tuổi này chắc chắn có thể một kiếm chém đứt dây thừng, khiến cả đám mình đều ngã xuống. Cho dù không chết cũng khó tránh khỏi bị thương tật. Làm trò trước mặt tên tuổi trẻ có thực lực biến thái này, khó có thể có được kết cục tốt!



Trương Đại Niên cũng là lưu manh, biết thực lực của mình và đối phương cách nhau quá xa, vì vậy cũng không ôm hy vọng có gì may mắn. Hắn nói thẳng:



- Mười năm trước, khi ta 15 tuổi, ta đã từng đi theo cha tới đây một lần, gặp chủng tộc thần bí ở vùng địa cực băng hải. Nghe nói, bọn họ là thượng cổ di dân, nhiều thế hệ định cư ở đây. Bất cứ ai trong số những người của băng hải bí tộc đều có thực lực hùng mạnh. Bọn họ dựa vào việc bắt các ma thú trong băng hải để sống, ngoài ra còn nuôi một loại ma thú vô cùng kỳ quái. Bọn họ gọi ma thú đó là băng tằm. Nó nhả ra một loại tơ cực kỳ chắc chắn. Ma thú bậc bốn trở xuống nếu lọt vào lưới do tơ của tuyết tằm tạo nên thì cũng không có cách nào trốn thoát. Nếu là lưới do tơ của băng tằm vương nhả ra thi ngay cả ma thú bậc năm, bậc sáu cũng không thể trốn thoát.



- Năm đó cha ta đổi được một tấm lưới từ người của băng hải bí tộc, bởi vì những người đó rất yêu thích đồ của đất liền. Chẳng những có thể đổi lấy lưới tơ tằm của họ, còn có thể đổi lấy rất nhiều tinh hạch ma thú! Chẳng qua, những người đó cực kỳ cảnh giác, căn bản là không hề tin tưởng người ngoài. Năm đó bọn họ chỉ trao đổi với một mình gia phụ, những người khác căn bản không thể đạt được tín nhiệm của bọn họ. Hơn nữa, những người nuôi tằm này có hành tung rất bất định, rất khó tìm được. Năm xưa khi gia phụ qua đời từng để lại cho ta một tấm bản đồ và biện pháp để đạt được sự tín nhiệm của bọn họ.



- Hiện giờ gia phụ đã qua đời nhiều năm, cho nên ta lần này đến đây, chẳng qua muốn thăm dò tiếp tục giao dịch với những người nuôi tằm đó thôi. Ta đã nói hết rồi, các hạ có thể thực hiện lời hứa. buông tha cho chúng ta không?



Lăng Tiêu nghe Trương Đại Niên nói xong, bỗng nhiên nhớ tới tấm lưới tơ tằm mà mình cướp được từ trong tay Tần Kiên. Theo lời ca ca Lăng Chí, thứ đó là của Tần Kiên đoạt được. Nhưng theo lời Trương Đại Niên, gã mới chính là chủ nhân tấm lưới. Ở đây chắc có gì đó không chính xác, bởi vì hắn nhớ rõ ca ca lúc đó còn khẳng định, toàn bộ gia tộc Tử Kinh Hoa chỉ có duy nhất một tấm lưới tơ tằm như vậy.



Nghĩ vậy, Lăng Tiêu cười cười, vỗ vỗ bả vai Trương Đại Niên nói:



- Được. Bất đầu từ giờ, ta và bằng hữu của ta là đội viên của ngươi. Chúng ta không hề có nửa điểm hứng thú đối với lưới tơ tằm hay tinh hạch ma thú. chúng ta chỉ có chút tò mò về người của băng hải bí tộc. muốn xem náo nhiệt mà thôi, cho nên ngươi không cần lo lắng. Chúng ta không có ác ý gì!




- Được, chúng ta đi thôi!



Đến lúc này, Lăng Tiêu càng cảm thấy tán thưởng Trương Đại Niên. Ngẫm lại từ khi mình tới thế giới này, lần đầu tiên gia nhập vào mạo hiểm đoàn, vị đoàn trưởng Vương Siêu được mình chữa trị cũng không thể quyết đoán bằng Trương Đại Niên này.



Hơn nữa có thể thấy rõ, trong đoàn này, lời nói của Trương Đại Niên rất có trọng lượng! Chuyện hắn đã quyết, không hề có ai phản bác!



Lúc trước, tuy rằng Lăng Tiêu hiểu nỗi khó xử của Vương Siêu nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Không ai thích bị khinh thường, dù là khi đó Lăng Tiêu có đủ lý do để người khinh thường.



Cho nên, Lăng Tiêu âm thầm quyết định, nếu việc này thuận lợi. Trương Đại Niên không cố ý giở trò xấu, hắn sẽ không ngại giúp đỡ bọn họ.



Dù sao, người ta cũng dẫn đường cho mình, dù là bị mình cưỡng bức.



Trương Đại Niên quả nhiên rất quen thuộc địa hình nơi này, căn bản không cần bản đồ gì vẫn có thể mang mọi người đi một mạch. Đi non nửa ngày, khi ánh năng chiều cuối cùng bị màn đêm đen tối nuốt mất, mọi người tới một vùng đồi núi do băng tạo thành.



Sau đó rất nhanh, họ tìm được một cái hang động rất bình thường.



Trương Đại Niên ghé vào miệng hang, lấy từ trong túi ra một cái còi, thổi lên với một tần suất rất kỳ quái.