Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 244 : Âm mưu to lớn

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


Lăng Tiêu hơi nhíu mày. Từ chạng vạng, gió trên băng nguyên bắt đầu thổi mạnh hẳn lên. Tiếng gió rít qua những khe băng lại càng trở nên khủng bố hơn. Tống Minh Nguyệt không kìm nổi túm chặt lại cổ áo mình, sau đó nhích lại gần Lăng Tiêu hơn một chút. Tuy rằng thân thể không lạnh nhưng ở nơi thế này thực sự khiến người ta có cảm giác bất an. Ánh mắt lóe lên, trong đầu Lăng Tiêu ghi nhớ thật nhanh tần suất tiếng còi của Trương Đại Niên. Chỉ sợ dù có đánh chết. Trương Đại Niên cũng không thể ngờ ràng có người chỉ nghe một lần đã có thể nhớ kỹ nổi. Phải biết ràng năm đó, gã đã mất hơn một năm mới học thuộc và thổi thuần thục đoạn âm luật vừa cổ quái vừa dài cổ này.



Cứ cách vài ngày, gã lại tập luyện một lần, cho nên đã nhiều năm qua, các thành viên mạo hiểm đoàn đều tưởng ràng lão đại của mình, thích thổi còi mà không hề biết tới diệu dụng này. Rất nhanh, từ trong động truyền đến thanh âm. Lăng Tiêu nghe thấy, sắc mặt hơi biến đổi, thầm nhủ: thực lực của đối phương quả thật rất mạnh! Vừa mới bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân, dường như còn ở rất xa. trong nháy mất đã đi ra tới cửa động.



Tiếp đó, một người đàn ỏng thân hỉnh cao lớn, thân mặc một chiếc áo da vùng cực hàn, đứng ở cửa động, ánh mất bẳn ra tinh quang, cảnh giác nhìn những người này. Trong khi y dùng ánh mắt lạnh như băng mang theo hồ nghi và cảnh giác đánh giá những người này thì đồng thời, người bên này cũng đánh giá y. Người này có làn da cực kỳ quái lạ, trắng quá mức, thoạt nhìn không khác biệt lắm so với băng tuyết, mũi cao, hốc mất sâu, xương gò má rất cao, mặt dài, tay chân đều rất lớn, kết cấu thân thể không khác biệt lấm so với nhân loại, mái tóc dài buông xõa trên vai, thoạt nhìn rất thoải mái. Khi nói chuyện, yết hầu người này giật giật, tốc độ nói rất nhanh, mỗi câu đều là một tràng dài, trừ Trương Đại Niên sắc mặt vẫn như thường, những người khác căn bản là không có cách nào nghe hiểu được!



Trong lòng Lăng Tiêu chợt động, lập tức phóng tinh thần lực ra. Đúng vậy, quả thực hẳn không thể nghe hiểu đối phương đang nói gì. nhưng hấn lại có thể cảm ứng được Trương Đại Niên có ác ý với mình hay không.



Không thể không đề phòng, Lăng Tiêu đã học được điều này từ sớm.

Trương Đại Niên lộ ra thần sắc kích động. Năm đó phụ thân ra sức dạy gã ngôn ngữ này, cho tới hôm nay rốt cục mới phát huy tác dụng. Nhớ tới phụ thân đã qua đời nhiều năm, khóe mắt Trương Đại Niên chợt hơi ướt, trong đầu như đang thấy lại khuôn mặt tươi cười của phụ thân cổ vũ mình. Chấn chỉnh lại tinh thần, Trương Đại Niên cũng mở mồm nói một tràng dài, thái độ rất thành khẩn, sau đó giơ tay chỉ qua một loạt mọi người, khi đến chỗ Lăng Tiêu thì rõ ràng là thoáng do dự trong nháy mất nhưng rốt cuộc vẫn chỉ Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt vào trong đội ngũ của mình.

Tinh thần lực của Lăng Tiêu nắm bắt được rất rõ nháy mắt do dự đó của Trương Đại Niên. Lăng Tiêu nghĩ thầm:



"Ngươi muốn hại ta cũng là chuyện bình thường. Chỉ có điều nếu thực sự như vậy, ta chắc chắn sẽ phản kích! Chỉ mong ngươi hãy nắm chắc cơ hội của mình! Để xem ngươi sẽ lựa chọn thế nào"

Người da trắng cao lớn kia nghe xong hơi do dự, sau đó nói vài câu rồi quay người đi vào.

Trương Đại Niên nói với mọi người:



- Hắn hỏi chúng ta là ai. Ta nói chúng ta là nhân loại đến từ bên trong đại lục, tới nơi này là muốn tiến hành giao dịch với bọn họ! Sau đó ta nói các ngươi đều là bộ hạ của ta, hắn nói hắn phải đi vào thương lượng một chút với tộc nhân, mới có thể quyết định cho chúng ta đi vào hay không!

Nói xong, gã áy náy cười với Lăng Tiêu:



- Thật có lỗi, ta nói như vậy, là vì an toàn của toàn bộ đội ngũ, nếu không bọn họ sẽ nghĩ rằng chúng ta không có thành ý!



Lăng Tiêu ôn hòa cười, nói:



- Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không mang đến phiền toái cho các ngươi!




Thần thức Lăng Tiêu lập tức cảm nhận thấy một áo lực mạnh mẽ che trời phủ đất, suýt nữa đã tiêu diệt luôn thần thức này. Lăng Tiêu kinh hãi, chẳng lẽ trong sơn động còn có kẻ mạnh nào đó đang ẩn nấp sao?



Lão già đi thẳng tới trước mặt một thần điện, trước điện có một bức tranh rất lớn. Trong tranh là một quái vặt đầu người thân bạch tuộc, hai mắt dữ tợn, lông mày rất rậm, tóc quăn hướng lên trời, mặt vuông chữ điền, miệng khẽ nhếch để lộ đày răng nanh nhọn hoắt.



Bạch tuộc giương nanh múa vuốt, thoạt nhìn thập phần hung ác đáng sợ. Những cánh tay dài như những con rắn lớn, trong đó có hai cánh tay dài hơn hẳn so với tám cái khác, trên tay là hàng trăm giác hút. Thần thức của Lăng Tiêu chỉ nghe được, còn chưa mạnh mẽ tới mức có thể nhìn thấy được, nếu không chắc chắn có thể nhận ra ma thú trong tranh chính là thượng cổ ma thú trong truyền thuyết được viết trong những chương cuối cùng trong cuốn "Đại lục động vật chí", có tên là quái vật Bạch Tuộc Biển Sâu!



Trong đó ghi lại rằng, theo truyền thuyết, loại quái vật này có thực lực ma thú bậc chín



Lão già dáng vẻ rất tiều tụy, quỳ gối trước thần điện, vái lại vài cái trước bức tranh cao hơn 20 thước, rộng hơn mười thước đó. Trong hư không, bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng gằn như trong suốt!



Bóng dáng đó giống quái vặt trên bức tranh như đúc.



- Vì sao ngươi đánh thức ta dậy?



Một thanh âm tràm thấp, âm u, lạnh lẽo, không hề có chút tình cảm nhân loại, chợt vang lên trong đại điện. Một luồng tinh thần lực đánh thẳng vào thần thức của Lăng Tiêu. Nằm ở trong phòng, Lăng Tiêu nhíu mày, thám nghĩ: Đó là thứ gì mà kinh khủng vậy?



- Thần vĩ đại! Nhóm nhân loại của mười năm trước không phù họp với yêu cầu của ngài, khiến ngài phải ngủ mất mười năm, đó là lỗi của ta!



Lão già quỳ rạp trên mặt đất giọng điệu cực kỳ kính cẩn:



- Hôm nay, lại có một nhóm nhân loại tới đây, trong đó có một thiếu niên nhân loại có tinh thần lực cực kỳ hùng mạnh. Ta tin tưởng, hắn sẽ làm ngài vừa lòng!