Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 315 : Hoành Không Xuất Thế, Kinh Diễm Tứ Phương

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Trong giây khắc này, cơ hồ như đã trở thành vĩnh hằng!



Nhiều năm sau, vô số người nhớ đến, vẫn bị kích động vì hình ảnh này! Mà những người đó, hơn phân nửa đều là trở thành nhân vật quan trọng của một gia tộc!



Bởi vậy, sau này có rất nhiều người đồng ý với câu nói: Lăng Tiêu là đại biểu cho một thời đại, đồng thời hắn cũng là người tạo nên một thời đại! Lăng Tiêu hoành không xuất thế, khích lệ vô số người trẻ tuổi lòng đầy nhiệt huyết của các thế gia, dưới tác động của phong trào này, vô số thế gia ẩn tàng tiến nhập vào thời kỳ "tu luyện cuồng nhiệt".



Giờ khắc này, không biết có bao nhiêu người bởi mừng rỡ, kích động, hưng phấn, rơi lệ!



Lại không biết có bao nhiêu người trái tim từ trên cao rơi thẳng xuống dưới, vỡ tan ở đáy cốc! Ghen ghét, sợ hãi, e ngại... Đủ loại tâm tình, không có trường hợp cá biệt.



Trong mắt Tần Phong cũng hiện lên vẻ sợ hãi và không tin, hắn không dám tin điều này, Chiết gia có biết bao cường giả, nhưng tại sao toàn quân lại bị diệt?



Rốt cuộc là Lăng Tiêu đã sử dụng biện pháp gì, không hề có thương vong, mà đối phương thì lại không còn sót một ai! Người như thế, đã từng bị mình coi là tình địch, coi là mối họa lớn, muốn trừ khử cho nhanh, nhưng bây giờ nghĩ lại, Tần Phong đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh như băng, vô số tóc sau gáy như muốn chui ngược vào trong, chốn vào tận trái tim của mình.



Tần Phong không kềm được, rùng mình một cái.



Vô số người vốn xem Lăng Tiêu như địch nhân, giờ phút này cũng cảm thấy lạnh cả người.



Thật là đáng sợ!



Công Tôn Hoàng khẽ cau mày, trong đôi mắt hiện ra thần sắc khó tin, sau đó kích động, nói:

- Vân Chi Lan... Vân Chi Lan! Người này quả thật chính là Vân Chi Lan thứ hai! Kiếm nhi, ngươi nhất định phải quan hệ tốt với người này! Người này nhất định sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất trên đại lục Thương Lan! Không, phải là siêu việt hơn Vân Chi Lan, ha ha, cuối cùng thì cũng có người tài giỏi hơn ngươi! Ha ha ha ha!



Công Tôn Kiếm và những người còn lại trong gia tộc cũng không nhịn được mà đưa mắt nhìn nhau, không ngờ vị gia gia luôn chững chạc, bình tĩnh mà cũng có lúc kích động như thế.



Câu nói tiếp theo của Công Tôn Hoàng càng khiến cho tôn tử và người trong tộc của hắn càng trợn to mắt, mớ lớn mồm:

- Tiểu tử Vân Chi Lan kia, năm đó ngươi dùng một chiêu đánh bại ta, không biết được, trăm năm sau, gặp lại ở Thánh Vực, ngươi có thể là đối thủ của tiểu tử này không, ha ha ha ha!



Truyền thuyết về Vân Chi Lan, đừng nói là các thế gia ẩn tàng, ngay cả các gia tộc trong tục giới cũng biết rất rõ.



Cho nên, Công Tôn Kiếm và những người khác cũng nhìn ra được thần sắc khó tin trong mắt đối phương:

- Gia gia, năm đó, gia gia đã từng giao thủ với Vân Chi Lan?



Khuôn mặt già nua của Công Tôn Hoàng đỏ lên, lặng lẽ nói:

- Hắn là một tên gia hỏa cực kỳ biến thái! Lai vô ảnh, khứ vô tung, không có người nào biết được hắn đến từ đâu, dù sao, lúc hắn xuất đạo, chỉ với một thanh trường kiếm, tìm đến các cao thủ của các thế gia tỷ thí, hắn là một võ si! Trong quá trình luận võ không hề đả thương người! Cho nên, mặc dù có vô số người bại dưới tay của hắn, nhưng không ai căm hận hắn! Xem ra đây cũng là điểm thu hút của hắn! Nhưng, tên đó cũng rất ngông cuồng, hắn từng nói qua, cảnh giới của hắn, chưa từng có người nào đạt đến, sau khi có người đạt đến thì cũng không có ai là đối thủ của hắn, vượt qua được hắn! Hừ, hắn nói, hắn chính là hài tử xuất thân từ Thánh Vực, ở bên ngoài rong chơi vài chục năm, rồi trở về Thánh Vực!



Công Tôn Hoàng không có nói ra việc lão và Vân Chi Lan giao thủ thế nào, bởi vì vốn không có gì để nói, một chiêu đã phân định thắng bại, hơn ba trăm năm trước, Công Tôn Hoàng còn chưa đạt đến cảnh giới kiếm tôn, nhưng lúc đó tên Vân Chi Lan cũng không phải là kiếm thánh! Bởi vì cho đến ai vẫn chưa ai đạt đến cảnh giới đó, nhưng Vân Chi Lan chỉ cần có gần năm mươi năm mà thôi, chỉ với điều này thôi, hai từ thiên tài đã không còn đủ hình dung về sự cường đại của hắn.



Đạo lý này cho dù người kiêu ngạo như nhóm người của Công Tôn Kiếm cũng đồng ý. Nhưng thấy gia gia lại đề cao Lăng Tiêu như Vân Chi Lan, trong tiềm thức của Công Tôn Kiếm cảm thấy không phục, làm sao có thể thế được? Hắn luôn cho rằng chính bản thân mình mới là nhân vật đứng trên cùng của thời đại này!



Bởi vì gần đây Công Tôn Kiếm đã đạt đến phần chướng ngại của Kiếm Tông cấp sáu, nếu đột phá được, hắn sẽ trở thành Kiếm Hoàng trẻ tuổi nhất!



Về phần các thế gia và môn phái ẩn tàng, cho dù cũng có được những nhân vật kinh tài tuyệt diễm, nhưng bất quá cũng chỉ ngang với mình mà thôi, làm sao có thể có một người sánh được với Vân Chi Lan?



- Gia gia, có phải gia gia đã đánh giá hắn quá cao không?



Công Tôn Kiếm và gia gia có cảm tình sâu đậm, hắn đã theo gia gia hơn năm trăm năm mươi năm, nếu như là ở tục giới mà nói thì đã là mấy thế hệ trôi qua rồi, cho nên Công Tôn Hoàng vẫn yêu thích đứa cháu này!



Dù Công Tôn Kiếm có nói sai một chút thì Công Tôn Hoàng cũng không để ý.



Ánh mắt của Công Tôn Hoàng nhìn vào không trung, giống như đắm chìm trong kim quang của Lăng Tiêu, lắc đầu, nói:

- Không, không hề nói quá! Thật ra ta tình nguyện tin tưởng, người này nhất định sẽ sáng chói hơn cả Vân Chi Lan!



Công Tôn Kiếm thấy gia gia khẳng định như thế thì cũng không tranh cãi nữa, cũng nhìn về phía không trung, trong mắt dần dần phát ra quang mang nóng rực!



......



Cũng giống như mấy hôm trước, Isa không ngủ được bao lâu là thức dậy cầu nguyện cho Lăng Tiêu, tín nhiệm là một chuyện, nhưng nếu không làm gì đó thì Isa có cảm giác như mình sẽ bị điên lên mất.
Kiếp hậu dư sinh!



Hầu như ngoại trừ Lăng Tiêu ra thì mọi người đều nghĩ như thế.



Lúc này Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, thoáng nhìn qua màn ánh sáng lam sắc trên đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười, nói:

- Diệp tử, mau thu đại trận lại! Xem ra, mọi người đã nóng lòng tìm chúng ta rồi!



Diệp Vi Ny che miệng cười khẽ, nói:

- Mấy ngày nay, có không ít người đi qua, đối với chúng ta đều cảm thấy là lạ, thích thú, chỉ trỏ, còn nói không biết chúng ta là gì.



Diệp tử vừa nói vừa trở về phòng, một lúc lâu sau, tất cả mọi người trong tân thành Penzias đột nhiên phát hiện ra, màn ánh sáng màu lam đột nhiên biến mất!



Bên ngoài tân thành Penzias, đã tụ tập rất đông thương nhân và mạo hiểm giả, còn có một số ít người trong các thế gia ẩn tàng.



Bị màn lam quang kia ngăn cản, rất nhiều thương nhân bị tổn thất nặng nề, trong thành nhất định là xảy ra đại sự khó lường, cho nên, mặc dù có rất nhiều người oán giận, nhưng không ai có dũng khí nói năng tào lao!



Dù sao, tân thành Penzias cũng là tư sản của hầu tước Lăng Tiêu.



Nhưng điều khiến cho người khác kinh ngạc nhất là, sau khi màn lam quang kia được thu hồi, có người lại kiểm tra tổn thất của thương nhân, sau đó báo rằng, toàn bộ tổn thất sẽ do hầu tước bồi thường!



Những người đó cũng sợ ngây người ra, không ngờ lại gặp được chuyện tốt như thế! Quả thật là có cảm giác như đang nằm mơ!



Đã sớm nghe nói rằng lĩnh chủ đại nhân rất khẳng khái và thiện lương, là quý tộc tốt nhất đối với bình dân! Nhưng chưa từng có người nào nghĩ đến, đường đường lĩnh chủ đại nhân, một vị đại quý tộc, tước vị hầu tước, lại quan tâm đến những tiểu thương như thế này.



Vốn những cảm giác oán giận còn đó nhưng giờ đã hoàn toàn biến mất, đã được hóa giải, thậm chí còn có nhiều thương chân chủ động tỏ vẻ, biết được tổn thất không bao nhiêu nên không cần lĩnh chủ đại nhân bồi thượng, có nhiều thương nhân đã lớn tuổi, cảm động đến rơi lệ, bọn họ chưa từng được quý tộc đối xử như thế này!



Trong đám người, có rất nhiều người của các thế gia ẩn tàng, nhìn thấy cảnh này thì cũng đều im lặng, bọn họ luôn cho rằng các thế gia ẩn tàng, đều là bại diện cho bầu trời của cả đại lục!



Có ai từng đặt thế tục trong mắt? Nhưng thật không ngờ, thì ra bọn họ mới chính là ếch ngồi đáy giếng!



Cứ như thế, một thiếu niên thế tục, hơn hai năm trước, còn bị vô số các quý tộc của đế quốc Lam Nguyệt trào phúng là Phế Vật, thậm chí là còn bị một vị hôn thê vốn xuất thân là thương nhân vứt bỏ...



Nếu như là một kẻ phế vật thì có được như ngày hôm nay, là có vận khí to lớn thế nào! Vố số người nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra, rốt cục Lăng Tiêu đạt được kỳ ngộ gì, mà có được thành tựu như ngày hôm nay? Chỉ hơn hai năm, đã có thể thay đổi Lăng Tiêu được như thế?



Tống Minh Nguyệt đứng giữa đám đông, vẫn là nam trang, tuy phong độ vẫn như thế, nhưng khuôn mặt lại vô cùng uể oải, thời khắc Lăng Tiêu gặp nguy hiểm nhất, bản thân mình còn chưa trở về, chờ khi nàng trở về thì thủy quang băng lam đã khởi động! Người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được!



Tống Minh Nguyệt đã đến được năm ngày rồi, thực tế, sau khi nàng đưa đan dược cho phụ thân xong, thậm chí là còn chưa tận mắt thấy phụ thân khôi phục thì đã lập tức trở về, ngựa không dừng vó!



Tiếc rằng người tính không bằng trời tính, bọn họ đi được nửa đường thì gặp phải gió lốc, thuyền lớn bị gãy đôi, chết rất nhiều người! May mắn là Tống Minh Nguyệt có thực lực cường đại, lại mang theo bảo vật như Bích Thủy nên mới tránh được một kiếp. Sau khi nàng lên bờ thì đã có rất nhiều chuyện xảy ra!



Giờ phút này Tống Minh Nguyệt hận không thể chắp cánh bay đến bên cạnh Lăng Tiêu, mấy ngày nay ở ngoài thành nàng cũng nghe được nhiều về trận chiến trong thành, người của các thế gia ẩn tàng cũng nhận được một ít tin tức, vội đến xem náo nhiệt, không ngờ rằng toàn bộ đều bị nhốt ở bên ngoài.



Tống Minh Nguyệt không ngờ rằng mình chỉ về nhà có một chuyến mà đã phát sinh nhiều chuyện như thế. Rốt cuộc là Lăng Tiêu hay là Chiết gia không để ý mặt mũi, công khai tuyên chiến.



Tống Minh Nguyệt không giống những người khác, nàng chính là nữ nhân tận mắt chứng kiến các năng lực của Lăng Tiêu nhiều nhất! Kể cả bang lam thủy quang đại trận này, cho nên nàng rất tin tưởng ở Lăng Tiêu, thậm chí là nhiều hơn so với bất kỳ người nào.



Nhưng mà phải chờ đợi nhiều ngày như thế, đúng là một loại dày vò, mắt thấy nguy cơ đã giải trừ, Tống Minh Nguyệt vội tiến vào thành, trong lòng nghĩ: Có phải hắn đã đột phá lần nữa?



Lăng Tiêu an ủi hết người nhà và hồng nhan tri kỉ, sau đó khuyến khích động viên Thiểm Điện binh đoàn một phen, mấy ngày qua, Thiểm Điện binh đoàn đã duy trì trật tự của tân thành Penzias rất tốt!"



Cuộc sống của bình dân, cũng không vì cuộc chiến này mà phát sinh thay đổi quá nhiều.



Lăng Tiêu đứng trước cửa phủ, thu hồi Tứ Tượng đại trận, nếu lại có cường địch thì hắn có thể mở ra lại bất cứ lúc nào!



Đột nhiên thấy Tống Minh Nguyệt đang từ xa chạy lại, hai người mắt đối mắt, lộ ra vẻ tươi cười.