Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 316 : Kiếm Ý

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Xa xa, Tần Phong đang đứng trước cửa sổ. Đứng ở góc này, hắn có thể nhìn thấy được bên trong từ cửa thành, với nhãn lực của Ma Kiếm Sư bậc sáu của hắn thì đương nhiên là nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng.



Khi hắn nhìn thấy Tống Minh Nguyệt đi đến trước chỗ Lăng Tiêu, hai người nhìn nhau cười thì hắn có cảm giác như trái tim của mình bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cùng cắn một lúc vậy, thậm chí hắn còn có cảm giác là chỉ cần mình bước ra khỏi cửa là tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh thường để nhìn mình!



- Tần Phong! Ngươi quả đúng là chẳng khác nào một phế vật!



Vừa nghĩ đến việc người khác sẽ nói với mình những lời này thì Tần Phong có cảm giác như phát cuồng.



Ta muốn tu luyện! Ta nhất định phải mạnh hơn hắn! Lăng Tiêu, một ngày nào đó ta nhất định sẽ giẫm nát ngươi dưới chân!



Tần Phong thầm phát ra lời thề, còn ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu đầy oán hận.



Mà ở bên kia, Lăng Tiêu đang nói chuyện với Tống Minh Nguyệt đột nhiên nhìn chằm chằm về phía cửa sổ nơi Tần Phong đứng, trong mắt phát ra hàn quang!



Tần Phong lui về sau mấy bước, cả sống lưng lạnh lẽo, mặt tái nhợt. Hai Kiếm Hoàng bên cạnh hắn cũng lui về phía sau vài bước, mặt tái nhợt, nhìn nhau, trong mắt đều toát lên vẻ kinh sợ.



Một người nói:

- Làm... Làm sao hắn lại có được khí tràng mạnh như thế? Người này nếu không diệt trừ thì sau này nhất định sẽ là mối họa lớn của Tần gia!



Một Kiếm Hoàng khác lắc đầu nói:

- Diệt trừ Lăng Tiêu? Ngươi đang nằm mơ à? Không thấy vừa rồi Chiết gia đưa đến một Kiếm Tốn và chín Kiếm Hoàng, nhưng không thể động đến một sợi tóc của hắn nữa, ngươi lại muốn diệt hắn...



Kiếm Hoàng kia không để ý đến lời chỉ trích của đối phương, sắc mặt đã bình tĩnh lại, nói:

- Bây giờ chúng ta cũng nhìn ra được, người này chỉ dựa vào trận pháp kỳ ảo kia thôi! Thực lực của hắn nhất định là chưa đến cảnh giới Kiếm Tôn! Cho dù thực lực của Kiếm Hoàng không thể địch lại, nhưng nếu là Kiếm Tôn thì sao? Ta không tin hắn vẫn trốn ở trong nhà mãi mà không chịu ra! Chỉ cần hắn ra ngoài là chúng ta có cơ hội!



Lúc này Tần Phong mới hồi phục lại, đã không còn chút dũng khí nào, mặt mày vẫn còn xanh xao, nói:

- Nhất định phải trừ khử hắn!



Hai gã Kiếm Hoàng của Tần gia liếc nhìn nhau, tầm nghĩ đương nhiên là phải tiêu diệt hắn, nếu không thì sợ rằng cả đời này Tần Phong khó mà tiến bộ được!


Còn những Kiếm Hoàng phía sau Công Tôn Hoàng thì lại giống như là những con ếch bị độc xà đưa vào tầm mắt vậy, muốn ăn lúc nào thì ăn! Thậm chí là ngay cả chút phản kháng cũng không có.



Kiếm ý của Lăng Tiêu chỉ là bay thằng lên, nhắm vào người Công Tôn Hoàng, còn những Kiếm Hoàng kia có lẽ là đứng đối diện với Lăng Tiêu cho nên mới bị kiếm ý đến gần. Còn Công Tôn Kiếm thì đứng ở khá xa, hơn nữa thực lực cũng không đến Kiếm Hoàng cho nên chịu ảnh hưởng thấp nhất.



Công Tôn Hoàng cười lên hả hả, nói:

- Phương thức đối đãi khách của tiểu hữu cũng thật đặc biệt!



Luồng kiếm ý của lăng tiên tan thành mây khói sau lời nói của Công Tôn Hoàng, giống như là chưa từng xuất hiện qua vậy, các Kiếm Hoàng phía sau Công Tôn Hoàng thở phào nhẹ nhõm, nếu như tiếp tục như thế một lần nữa thì e rằng bọn họ sẽ bị mất mặt. Truyện Tiên Hiệp



Lăng Tiêu vừa cười vừa nói:

- Lão nhân gia ngài chắc thích nhìn lén người khác?



- Ặc!



Thiếu chút nữa là Công Tôn Kiếm không nhịn được mà lên tiếng, thiếu niên này, đúng là cái gì cũng dám nói! Nhưng mà hắn cũng thật thông minh, mặc dù vừa rồi hắn không biết là đã có gì xảy ra nhưng lý trí vẫn bảo trì như trước.



Công Tôn Hoàng cũng không để ý:

- Vậy thì chúng ta huề nhau, chúng ta từ xa đến đây, chẳng lẽ hầu tước đại nhân lại không đãi được một chén trà?



Lăng Tiêu cười nói:

- Rất sẵn lòng.

Vừa nói vừa vươn tay

- Mời vào trong.



Công Tôn Hoàng hài lòng cười, đi trước, một tay làm như lơ đãng lau trán mình, thầm nghĩ: "Nguy hiểm thật, tiểu gia hỏa này thật không biết gì là tôn lão ái ấu!"