Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 318 : Lại nổi sóng ba đào

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Hai ngày này từ đầu đến cuối Công Tôn Kiếm ở bên cạnh gia gia hắn, đột nhiên trở nên trầm mặc lên, bởi vì hắn có thể cảm giác được, gia gia sắp đột phá! Đây vốn là một chuyện tốt, tuy nhiên, tận đáy lòng Công Tôn Kiếm cũng không muốn rời xa gia gia mình!

Ngàn vạn năm qua, truyền lưu ở môn phái thế gia ẩn thế một câu: "Vào Thánh Vực sâu như biển!"



Điều đó có ý nghĩa chỉ cần tới nơi đó, thì cũng không cách nào trở về nữa. Mà mặc dù Công Tôn Kiếm cũng có lòng tin tu luyện đến Thánh cấp, nhưng muốn đạt tới cuối cùng phải ròng rã mấy trăm năm. Hơn nữa, nhập Thánh... cũng không phải chỉ có niềm tin là được.



Nhìn bóng ảnh Công Tôn Hoàng nhanh chóng biến mất ở không trung, Lăng Tiêu vươn tay vỗ vỗ bả vai Công Tôn Kiếm, nói:

- Gia gia ngươi không có việc gì đâu.



- Ta biết.

Công Tôn Kiếm có chút mất mát nói:

- Nhưng gia gia rất nhanh đã muốn đi vào Thánh Vực. Như vậy ta không còn gặp mặt ông nữa!



Lăng Tiêu cười cười, sinh ly tử biệt là chuyện thường tình của con người, ai ai cũng phải chịu ảnh hưởng. Có điều đã thấy ra thì tốt rồi! Đối với người tu chân mà nói, chỉ cần linh hồn bất diệt, thân thể có chết cũng chỉ đơn giản là một vòng luân hồi mà thôi.



................



Thượng Quan Vũ Đồng, Lăng Vận Nhi, Diệp tử, Isa, Phong Linh, Xuân Lan và Thu Nguyệt bảy nữ nhân thực lực cao thấp không đều này, đang đồng loạt thi triển một bộ kiếm kỹ, phối hợp chuyển đổi vị trí vô cùng tinh diệu! Giống như đã phối hợp với nhau rất nhiều lần, thật khiến cho người ta hoa cả mắt.



Tống Minh Nguyệt và Lăng Tố ở một bên nhìn, thực lực Lăng Tố bình thường còn không nói, đến cả Tống Minh Nguyệt nhìn xem cũng thầm kinh hãi, nàng thầm nghĩ: "Rốt cuộc phu quân còn có bao nhiêu bí mật đây?"



Trong bảy nàng ngoại trừ Thượng Quan Vũ Đồng đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng. Còn lại Diệp tử cao nhất cũng chỉ tới thực lực Ma Kiếm Sư, Lăng Vận Nhi và Isa, gồm cả Xuân Lan và Thu Nguyệt, toàn bộ đều sàn sàn Đại Kiếm Sư và Cuồng Kiếm Sư. Phong Linh hơi mạnh hơn chút xíu, hiện tại tu vi thực tế cũng chỉ là Ma Kiếm Sĩ bậc hai.



Nhưng Tống Minh Nguyệt lại nhìn thấy rõ ràng: ở trong kiếm trận Thượng Quan Vũ Đồng hoàn toàn không có sử dụng thực lực Kiếm Hoàng, mà chỉ dựa theo Ngọc Nữ kiếm kỹ, cũng đã phát huy đến mức độ Ma Kiếm Sư. Nhưng một cái kiếm trận như vậy, lại đủ để vây khốn một cường giả cảnh giới Kiếm Tông!
- Thế gia nhất lưu đấy!

Ô Lan Hùng cảm giác như trái tim nhỏ máu. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến, trước trận chiến, trước khi Lăng Tiêu sắp với khai chiến Chiết gia, hắn từng đưa tất cả người nhà và bằng hữu đi để bảo vệ, duy chỉ có Hoàng Phủ Nguyệt trên danh nghĩa là con dâu nhà mình kia không có mang đi.



Vậy có phải hay không đã nói lên: Hoàng Phủ Nguyệt cùng Lăng Tiêu kia... hoàn toàn không có chút quan hệ nào?



Ô Lan Hùng căm hận Lăng gia, nhưng hắn lại biết với thực lực của nhà mình mà chống lại Lăng Tiêu quả thực đúng là lấy trứng chọi đá, rõ ràng tự tìm chết. Nhưng gia tộc Hoàng Phủ này, trước đây thật là làm nhiều điều tàn nhẫn với Ô Lan gia: bất kể là nữ nhân quan hệ thông gia hay là trên phương diện hợp tác làm ăn. Còn như thái độ thì càng không cần nói tới: hành động của gia tộc Hoàng Phủ không coi ai ra gì, khiến Ô Lan Hùng phẫn nộ thấu trời, cho tới bây giờ cũng không thể tiêu tan được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.



Ô Lan Hùng thầm nghĩ: "Nếu các ngươi đã không có dựa vào cây đại thụ Lăng gia, ta đây thu thập các ngươi, dù sao cùng với Lăng Tiêu không có quan hệ gì mà?"



Trong lòng hạ quyết tâm, Ô Lan Hùng đi vào hoàng cung gặp mặt quốc vương bệ hạ.



- Cái gì? Ngươi muốn cho con ngươi xử lý hôn sự?

Lý Võ Trực trong lòng có chút không hài lòng nhìn Ô Lan Hùng, thầm nghĩ: "Con trai của ngươi không nên thân gì đó, hôn sự của hắn liên quan gì tới ta chứ! Cho dù là ngươi nạp thiếp, hay là hôn sự của con ngươi cũng nên để cho người ta coi trọng chút chứ?"



Ô Lan Hùng thấy Lý Võ Trực không hài lòng, lặng lẽ cười, tiến lên một bước nhẹ giọng nói:

- Con dâu tương lai của ta là Hoàng Phủ Nguyệt, đại quản sự của phòng đấu giá họ Lăng!



- Cái gì? Ngươi điên rồi!

Lý Võ Trực lập tức từ trên vương vị nhảy dựng lên, lấy tay chỉ vào Ô Lan Hùng chửi ầm lên:

- Hay cho Ô Lan Hùng ngươi! Ngươi muốn chết thì tự mình đi chết đi! Đừng nghĩ kéo ta xuống nước! Mau cút đi cho ta!