Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 406 : Linh mạch

Ngày đăng: 03:02 20/04/20


Trong đầu của Lăng Tiêu hiện tại đang tụ lại một vùng thần niệm lớn, bắt đầu đồng hoá thần niệm mà Lăng Tiêu quá khứ lưu lại. Ở nơi rất xa bên đường, hơn mười chiếc xe ngựa đang chạy đến, trong đó chở đầy hàng hoá với hơn năm mươi hộ vệ, đề phòng thật cẩn thận trên vùng núi hoang sơn này. Hơn nữa đám sơn tặc nổi tiếng kia khiến cho mọi người có một chút lo lắng đề phòng.



- Thủ lĩnh, dường như có một người nằm ở nơi đó?

- Hả? Trên người hắn còn có một chút vết máu, thoạt nhìn chắc là bị thương!

Một hộ vệ dò đường ở phía trước, lớn tiếng hô về phía sau. Đọc Truyện Online



Trong rừng cây, một đám sơn tặc sớm đã cho ngựa mang miếng sắt bao miệng, khiến cho chúng nó không phát ra tiếng hí gây kinh động đối phương. Một luồng hương vị khẩn trương trong không khí.



Người phụ trách áp giải một đống hàng hoá, là một người trẻ tuổi không đến ba mươi tuổi, khuôn mặt ngăm đen, vóc dáng không cao, nhưng lộ ra một luồng khí tức dũng mãnh.



Vừa nghe hộ vệ báo cáo xong, hắn nhướng mày, sau đó lạnh giọng nói:

- Tại sao nơi hoang sơn này lại xuất hiện tình huống như thế này chứ? Chuyện này có chút khác thường, đừng nên dừng … Áp sát nhau!



- Nhưng …



Lúc này gã hộ vệ kia đã đến gần Lăng Tiêu, trông thấy máu thịt lờ mờ trên người kia, thân thể cũng không nhúc nhích, không biết hắn sống hay chết. Lòng trắc ẩn của gã hộ vệ này thoáng động, thầm nói : Chung quy cùng là một sinh mạng. Nếu thủ lĩnh không cho đoàn xe ngừng lại, ta sẽ đưa hắn qua một bên chắc là được?



Vù!



Trong không khí bỗng nhiên truyền đến một tiếng xe gió thê lương!



Không nghĩ tới gã hộ vệ dò đường này vừa mới kéo thân thể Lăng Tiêu đến bên đường thì một mũi tên bén nhọn bắn vào trán gã hộ vệ này. Gã hộ vệ có lòng tốt này chưa kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể chợt ngửa về phía sau, chết một cách oan uổng.



- Địch tập kích!



Thủ lĩnh đám hộ vệ quát lớn một tiếng, xa phu đánh xe lôi ra một tấm chắn từ phía sau, che ở trước người mình, sau đó liều mạng đập vào phần đuôi ngựa, khiến những con ngựa này không ngừng phát ra tiếng hí dài.



Tuy rằng địa thế này bằng phẳng nhưng cũng tràn đầy con dốc, đoàn xe tiến về phía sườn núi phía trước, hơn nữa hàng hoá nặng nề, như thế nào chạy lên chứ?



Vù vù vù!



Những mũi tên nhọn không ngừng phóng tới, bắn chết toàn bộ những người kéo xe ngựa, sau đó chợt nghe trong rừng truyền đến một hồi tiếng kêu gào hưng phấn, đám sơn tặc bắt đầu vung mã tấu tiến lên!



Hơn năm mươi hộ vệ đối mặt với hai ba mươi sơn tặc kỵ sĩ, gần như không có biểu hiện chống cự, mặc cho thủ lĩnh hộ vệ quát lên, cũng không thể làm chậm quá trình tan rã.



Đến cuối cùng, thủ lĩnh hộ vị bị một nhát đao chém rớt đầu. Những hộ vệ còn lại rơi rụng từng hàng, trong nháy mắt thương đội này đã bị một đám sơn tặc nuột gọn!



Lúc này, gã sơn tặc vốn được đóng giả người chết đi đến bên người Lăng Tiêu, lấy tay sờ một cái, bỗng nhiên hưng phấn kêu lên :

- Mẹ nó, người này không ngờ còn sống, lão tử muốn đưa hắn về! Lần sau mà còn đóng giả người chết thì vẫn dùng hắn được!

- Ha ha, cuối cùng sau này ta không còn đóng người chết nữa!



Đối với sự hưng phấn của của gã này, những gã sơn tặc khác không ai ngăn cản hắn mang cái gã nửa sống nửa chết về, chỉ là một con cừu non bình thường mà thôi, còn có thể biến thành mãnh thú hay sao?



Thu hoạch lớn lần này, khiến tâm tình bọn họ cũng rất sung sướng, thế cho nên bắt đi rất nhiều hộ vệ, mà đám sơn tặc cũng không có giết chết như dĩ vãng, mà đưa tất cả những ngươi đầu hàng, tính cả luôn Lăng Tiêu chỉ còn lại một hơi thở, ném vào bên trong phòng giam của sơn trại.



Ầm!



Đám người trong phòng giam vừa thấy một mảnh ánh sáng, sau đó một người bị ném xuống từ phía trên, ngay sau đó lại phát ra liên tiếp tiếng "bang""bang""bang", mười mấy người bị đẩy xuống dưới.
Mà cuộc sống trong phòng giam mấy ngày nay, cuối cùng cũng khiến Lăng Tiêu cảm ngộ được hoàn toàn "Sợ" trong thất tình.



Tuy rằng bên trong phòng giam không có người ác nhưng khí tức tử vong sợ hãi luôn treo ở trên đầu mỗi người. Khi mình không thể nắm giữ vận mệnh trong tay, thậm chí loại sợ hãi phát ra từ nội tâm có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác!



Do đó có thể hình thành một vùng khí! Nếu như người ngoài không biết, khi bước vào vùng khí này, nhất định không kìm lòng nổi mà có cảm giác rét run toàn thân, sau đó sợ hãi!



Đây là lực lượng của loại cảm xúc "Sợ".



Tối nay, bầu không khí càng thêm dày đặc. Bởi vì khi gã sơn tặc đưa thức ăn, ném bánh mì hư hỏng vào và hung tơn nói :

- Ngày mai Nam tước Tiếu Ân công lên núi, chọn một người trong các ngươi làm vật tế cờ!



Nam tước Tiếu Ân, là người bị đoạt số lượng lớn hàng hóa lần này, cũng là ông chủ của Lâm Lỗi, quý tộc lĩnh chủ đại nhân trong phạm vi trăm dặm.



Gần như theo bản năng mọi người nhìn về phía gã Lăng Tiêu bị trọng thương, bọn họ cũng yên tâm thoải mái suy nghĩ : Dù sao hắn cũng sắp chết rồi, chết sớm một chút, đối với hắn mà nói, cũng là một loại giải thoát chứ!



Trong lòng Lâm Lỗi có chút khó chịu, cũng không biết nên nói cái gì. Bởi vì ngay cả chính hắn cũng không thể nắm giữ vận mệnh của mình trong tay, chung quy không thể nói : Ta sẽ thay hắn chịu chết… Con người đều ích kĩ, nhất là trong thời điểm sống còn. Mọi người vốn cũng không hiểu, chỉ có thể giao cho thiên mệnh thôi!



Chẳng qua sáng hôm sau, lúc nhắc tới người ở bên kia, người trong phòng giam mới phát hiện, gã đsang bị trọng thương ở góc phòng, không ngờ … Lại biết mất rồi!



Một gã không may bị lôi đi, lớn tiếng kêu gào :

- Thật không công bằng!



Có lẽ theo hắn nghĩ, cái gã trẻ tuổi trọng thương gần chết kia phải bị kéo ra ngoài chém, mới công bằng nhất chứ?



Trong lòng tất cả mọi người trong phòng giam ưu sầu hơn, nhưng trái lại lão quỷ kia thì lải nhải tới lui :

- Ta đã nói rồi, người trẻ tuổi kia không phải là người tầm thương!



Lăng Tiêu dùng một chút chân nguyên còn lại trong cơ thể, làm một cái pháp quyết độn thổ, trong lòng mong là lão quỷ kia không nói sai. Bởi vì chân nguyên trong cơ thể chỉ có thể làm cho hắn chui vào trong lòng đất trong phạm vi một cây số. Nếu như dưới đó không có dòng suối, đó mới thật sự là nguy hiểm!



Vết thương trên thân thể do đi lại trong lòng đất nên bị ép, loại cảm giác đau đớn đánh úp về phía Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cắn răng, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng kêu rên, cố gắng chui về chỗ ẩm ướt ở phía dưới!



Cuối cùng ý thức thả lỏng! Sau đó Lăng Tiêu mở mắt ra. Trong bóng đêm, Lăng Tiêu nghe được tiếng đá vụn rơi vào trong nước truyền tới, thậm chí khi Lăng Tiêu chui ra, một tiếng phù phù sau đó, rồi rơi vào trong nước.



Một luồng cảm giác lạnh giá chợt thấu vào xương tủy!



Thiếu chút nữa nó làm cho Lăng Tiêu biến thành khối băng! Lập tức Lăng Tiêu cảm giác được một trận khô nóng toàn thân! Một chút thương thế trên người cũng đang khôi phục với tốc độ kinh người!



Đồng thời chân nguyên trong cơ thể Lăng Tiêu cũng nhanh chóng tăng lên!



- Linh mạch!



Lăng Tiêu hoảng hốt trong lòng, chỉ có linh mạch mới có công hiệu như vậy. Chỉ có linh mạch mới có thể khiến mình khôi phục nhanh như vậy! Dòng suối chết tiệt này rõ ràng là một nguồn suối trên linh mạch.



Phía dưới mới thực sự là chỗ tốt!