Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 407 : Ngộ nhân tính

Ngày đăng: 03:02 20/04/20


Vừa nghĩ tới ở chỗ này có khả năng ẩn tàng một linh mạch thật lớn, Lăng Tiêu kích động đến run rẩy cả người, điều này không thể trách Lăng Tiêu thất thố không giữ được bình tĩnh, thật sự sức hấp dẫn của linh mạch đối với một người tu chân mà nói quả thực quá lớn!



Ví dụ một cách đơn giản: Ở Tu Chân Giới có vô số kể các môn phái lớn nhỏ. Trong đó đệ tử của các môn phái lớn có tới hơn mười vạn thậm chí đông tới trăm vạn người! Phía dưới môn phái nếu có một nhánh linh mạch, đều khiến người ta hâm mộ đến đỏ con mắt!



Trăm vạn người!



Nhiều người như vậy chia xẻ một linh mạch, còn khiến người ta thèm muốn. Đại đa số nơi trú ngụ của các môn phái, chỉ có thể được coi như chỗ đầy đủ linh khí, thì còn phải dùng tụ linh trận thu thập linh khí chu thiên ở bốn phương tám hướng tụ tập lại. Có rất nhiều môn phái loại nhỏ, không có năng lực chiếm cứ linh mạch, cũng không có khả năng bố trí tụ linh trận, chỉ có thể dựa vào bản thân dốc sức tu luyện một cách gian truân, để hấp thu từng chút từng chút linh khí trong trời đất!



Kiếm phái Thục Sơn có thể trong mấy chục vạn năm dần dần trở thành một đại phái, chỉ có một nguyên nhân chính yếu đó là vì phía dưới Thục Sơn, có một linh mạch không tính là lớn lắm. Bằng không linh khí ở Tu Chân Giới thời đó rất mỏng manh, làm sao Lăng Tiêu chỉ tu luyện năm mươi năm đã đạt tới Kim Đan kỳ?



Một người khẳng định không có cách nào hấp thu hết được một nhánh linh mạch dù lớn nhỏ bao nhiêu không cần biết, mà hiện giờ Lăng Tiêu chỉ căn cứ vào công hiệu ở phía trên của nhánh linh mạch này, hắn có thể kết luận, linh mạch ở phía dưới tuyệt đối phải lớn hơn nhiều so với linh mạch ở Thục Sơn!



Nếu xây dựng môn phái ở chỗ này... trái tim Lăng Tiêu chợt nhảy lên đập thình thịch, ánh mắt hắn lóe sáng, tâm tình hưng phấn, chữ "hỉ" thất tình đó tạo thành một luồng khí thanh thản vui sướng, từ kinh mạch của toàn thân Lăng Tiêu lan tràn ra khắp mọi ngóc ngách cả vùng không gian ngầm dưới lòng đất này.



Mà tâm tình của Lăng Tiêu thì đắm chìm trong loại cảm giác vui sướng thoải mái ấy, dần dần chìm vào tận đáy của hàn tuyền, bắt đầu điên cuồng hấp thu nguồn năng lượng trong linh mạch.



Bởi vì tâm ma mà chân nguyên và tinh thần lực của Lăng Tiêu tạm thời rơi vào trạng thái phong bế thế mà gần như chỉ trong khoảng nửa khắc liền phá tan gông cùm xiềng xích, trong nháy mắt đó Lăng Tiêu liên hệ được với nguyên anh bên trong tử phủ.



Nguyên anh kia bỗng nhiên mở bừng hai mắt bắn tinh quang ra bốn phía, chiến giáp màu vàng bọc toàn thân tỏa ra vầng hào quang cực kỳ chói mắt, đột nhiên từ trong tử phủ của Lăng Tiêu nhảy ra, nhảy vào hàn đàm, sau đó đi theo đáy nước tiến vào bên trong linh mạch, rồi bắt đầu tu luyện điên cuồng!



Lại nhìn trên cơ thể của Lăng Tiêu: ở những chỗ có vết thương ngoài da, đã nhanh chóng khôi phục bình thường, làn da trơn bóng như ngọc cứ như là da thịt trẻ sơ sinh!



Tất cả chấp niệm của Lăng Tiêu trước kia, ngoại trừ liên quan tới Tạ Hiểu Yên, còn lại đều bị Lăng Tiêu tiêu diệt sạch không còn!



Chỉ có chấp niệm liên quan tới Tạ Hiểu Yên, trước mắt Lăng Tiêu không thể đồng hóa, cũng không cách nào thôn tính, càng không thể đuổi ra ngoài cơ thể. Tuy nói chiếm thân thể người ta, nhưng loại sự tình này quả thật khiến người ta chán ghét.



Lăng Tiêu dĩ nhiên quyết định sau khi rời khỏi nơi này, trước tiên tới thế gia Tinh Võ tìm Tạ Hiểu Yên, cởi bỏ kinh mạch toàn thân cho nàng để giải quyết cho xong đoạn nhân quả. Hiện tại Tạ Hiểu Yên đối với hắn mà nói cũng chỉ là người qua đường mà thôi!

Liệt gia Tinh Võ cũng không còn uy hiếp gì với kiếm phái Thục Sơn nữa. Đến lúc đó nếu đã di dời môn phái tới nơi đây còn bày ra đại trận hộ sơn, đừng nói là thế gia Tinh Võ, cho dù tất cả cường giả trên thế giới này đều đến vây công cũng không làm gì được!



Đến lúc đó Lăng Tiêu ở Nhân giới có thể nói tâm nguyện đã giải quyết xong, sẽ chuẩn bị tiến vào Thánh Vực.



Giờ phút này Lăng Tiêu dồn toàn bộ tâm thần và tinh thần lực để nâng cao thực lực của chính mình, không để bất kỳ ngoại cảnh nào tác động, không để bất cứ tâm ma nào quấy nhiễu.



Từng ngày từng ngày trôi qua, chính bản thân Lăng Tiêu cũng không ngờ hắn đã bế quan tu luyện tại trung tâm linh mạch này đã hơn hai mươi ngày!



Lăng Tiêu đột nhiên mở hai mắt bắn ra hai đạo thần quang nhìn như thực chất, dường như có thể nhìn thấu hết thảy sự vật trên thế gian!



Lăng Tiêu vận hành chân nguyên trong cơ thể một đại chu thiên, thở nhẹ một hơi, quả nhiên là phúc nằm trong họa, họa dựa vào phúc. Vạn vật trên thế gian này đều có quy luật, chính mình coi như bị tâm ma nhiễu loạn, bị họa kiếp lần này, nhưng có ai lại nghĩ đến, ở dưới chân núi bề ngoài trông thật bình thường không có gì đặc biệt thế này vậy mà ẩn chứa một linh mạch năng lượng khổng lồ như thế chứ?



Nguyên anh của Lăng Tiêu quay về tử phủ, cả người tiên khí tỏa ra bốn phía, đến ngay cả hang động ngầm này cũng vì Nguyên anh của Lăng Tiêu mà tràn đầy linh khí!



Xuất Khiếu trung kỳ!



Lăng Tiêu thoáng lộ ra một chút tươi cười trên gương mặt lạnh lùng: chính mình đến nơi đây, tuy rằng bởi vì đám sơn tặc, nhưng mình đường đường một người tu chân, chưa từng bị người vũ nhục như thế? Bị người ta dùng roi quấn cổ kéo lê trên mặt đất, nếu không nhờ có Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp hộ chủ, sợ là Lăng Tiêu chỉ có thể xuất khiếu Nguyên anh ra chật vật chạy trốn, mà nếu không tìm được thân thể thích hợp chỉ dựa vào Nguyên anh đó nếu như gặp phải ma thú trên bậc chín, nhất định sẽ trở thành thức ăn làm thuốc bổ cho chúng!



Mối cừu này... không thể không báo!



Lúc này, Lăng Tiêu bỗng nhiên nghĩ tới gã Lâm Lỗi: Không biết vì sao nhớ tới cha con Lâm gia đều có ân với mình, có ân không báo cũng không phải bản tính của Lăng Tiêu. Lăng Tiêu vừa suy nghĩ trong lòng, đồng thời ánh mắt không hề bị bóng đêm cản trở nhìn cánh cửa đá thật to lớn trước mắt, khóe miệng lộ ra một tia cười trào phúng, nơi này có lẽ chính là chỗ dựa lớn nhất của lão quỷ kia đây?



Chỉ đáng tiếc là hết thảy nơi đây rất nhanh sẽ trở thành lãnh địa của kiếm phái Thục Sơn!



Khi mình đi rồi, vui vẻ nhất ắt hẳn chính là Lý Võ Trực quốc vương Đế quốc Lam Nguyệt. Tuy nhiên, chính mình làm sao cũng phải cấp cho hắn một phần đại lễ!



Những năm gần đây Lý Thiên Lạc... một tên hèn nhát, môn đồ của Lăng Tiêu đều khi dễ hắn, nhưng hắn tương đối trung thực để cho hắn làm Nhiếp chính vương là tốt lắm! Về phần Lý Võ Hiếu sau này lớn lên, Lăng Tiêu cũng không lo lắng, Lý Võ Hiếu hiện tại tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng cũng coi như là đệ tử của Thục Sơn!



Lăng Tiêu lấy ra một bộ quần áo mới trong nhẫn không gian, thay y phục trên người, nếu thực lực của mình đã khôi phục vậy thì cũng không cần phải... tiếp tục trở lại địa lao kia để chịu tội. Nếu Lâm Lỗi đã chết thì cấp cho hai vợ chồng Lâm Hải một món tiền để giúp họ thoát khỏi cảnh bần cùng, tận hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý. Tiếp sau đó giết sạch sơn tặc trong sơn trại, vì hắn cũng coi như là báo thù cho chính mình!



Nếu Lâm Lỗi còn sống đám sơn tặc này cũng phải chết! Cũng không phải vì thù hận của bản thân mình, mà Lăng Tiêu đã biết rõ đám sơn tặc này không chuyện ác nào không làm, quả thực chính là một khối u ác tính lớn nhất trong phạm vi trăm dặm nơi đây!

Mình có làm như vậy, cũng coi như làm một chuyện tốt vì dân chúng quanh vùng!



Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng, ngay sau đó biến mất ở tại chỗ, tiếp đó xuất hiện trên bầu trời sơn trại, từ từ hạ xuống cổng sơn trại. Lăng Tiêu sửa sang lại quần áo, xong cứ như vậy thản nhiên đi thẳng vào bên trong.



......



Bên trong địa lao bỗng dưng mất tích một người nửa chết nửa sống, cũng không có người nào chú ý tới. Ở những địa phương thế này, từ thật xa đã có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi không ai muốn tới gần. Chết một người cũng là chuyện bình thường, hơn nữa địa lao này không ai có thể trốn thoát được. Dĩ nhiên cũng không ai quan tâm người ở bên trong chết sống ra sao. Ngoại trừ tên sơn tặc đóng giả thi thể dù sao cũng có chút buồn bực.



Tuy nhiên lại nói tiếp, sau khi sơn trại bán xong số hàng hóa cướp được, ngoài ra lại một lần nữa đánh lui đợt công kích trả thù của nam tước Tiêu Ân, vẫn không có hoạt động gì khác. Bọn sơn tặc đã cảm thấy như mình sắp bị gỉ sét, chỉ mong sao có chuyện xảy ra để tiếp tục hoạt động vận động cơ thể.


Lăng Tiêu có chút tò mò nhìn thoáng qua Lâm Lỗi, lập tức hiểu được người trẻ tuổi này rất thông minh: số hàng hóa đó gần như là lần đầu hắn nhìn thấy! Lúc này đã qua lâu như vậy vẫn còn nhớ, mà hiển nhiên cũng không ở trong phạm vi quản hạt của hắn!



Vừa không có đắc tội với Lăng Tiêu, lại bảo đảm được địa vị của mình. Dù sao, Lăng Tiêu cũng tin rằng gã quý tộc có thể ba lần bảy lượt bao vây tiễu trừ sơn tặc, không thể là loại người kiêu ngạo vong ân phụ nghĩa! Cách làm của Lâm Lỗi đối với thân phận hắn mà nói, là chính xác nhất!



Lăng Tiêu dứt khoát gật gật đầu:

- Đương nhiên có thể.



- Vậy! Cảm ơn!

Đến bây giờ, lần đầu tiên Lâm Lỗi nói hai chữ cảm ơn với Lăng Tiêu.



Lăng Tiêu lắc đầu, xoay người đi ra ngoài, nói:

- Ta đi bách bộ một chút.



Thân ảnh Lăng Tiêu vừa mới biến mất trong tầm mắt mọi người, gần như phản ứng đầu tiên của mọi người chính là bu quanh Lâm Lỗi, sau đó lớn tiếng la hét nào là mấy năm nay bọn họ chịu cực chịu khổ, nào là bọn họ năm đó bị cướp tài vật có bao nhiêu thứ này thứ kia, quả thật ồn ào như ong vỡ tổ.



Hai nữ nhân, vẻ mặt khinh miệt nhìn những người đó.



Lâm Lỗi nhìn một trung niên hơn bốn mươi tuổi, lạnh lùng nói:

- Ngươi bị cướp mấy vạn kim tệ? Ngươi không phải là thôn dân Quách gia thôn cách đây hơn ba mươi dặm sao? Các ngươi bán sạch cái thôn đó cũng không có giá tới mấy vạn kim tệ, nói dối cũng không nhìn bộ dáng của mình xem!



Gã trung niên kia bởi vì ở trong địa lao một thời gian dài, sắc mặt tái nhợt như người bệnh, giờ này gân xanh trên đầu nổi lên, cả giận nói:

- Ngươi như thế nào biết ta là nguòi Quách gia thôn, ta rõ ràng là thương nhân tới nơi này!



Lâm Lỗi thuận tay ở trong một rương, nắm lên một nắm kim tệ, ước chừng có hơn mười miếng, nhét vào trong tay gã trung niên, sau đó lạnh lùng nói:

- Cầm tiền này rồi cút đi hay là chết tùy ngươi lựa chọn!



Gã trung niên nhìn ánh mắt Lâm Lỗi sắc bén như đao, và thanh kiếm bên hông Lâm Lỗi, lập tức khí thế xìu xuống, van xin nói:

- Tiểu ca! Van xin ngươi! Ta chịu tội trong này cũng đã nhiều năm như vậy, cấp thêm cho ta một ít đi!



Lâm Lỗi khẽ thở dài một tiếng, hắn không sợ người khác cường ngạnh, chỉ sợ những người mềm giọng muốn nhờ vả này, đều là một đám người cơ khổ cả! Hắn lại giơ tay nắm một nắm to, thêm hai lần đâu chừng năm sáu mươi kim tệ, đổi thành tiền đồng cũng tới năm sáu vạn.



Thấy bộ dáng người nọ còn chưa đủ, Lâm Lỗi lắc đầu, âm thanh lạnh lùng nói:

- Các ngươi thực nghĩ số của cải này đều toàn bộ chia cho các ngươi sao? Có hai điểm, thứ nhất: ân nhân tuy rằng nói không cần, nhưng chúng ta không thể mang ơn không báo! Cho dù ân nhân thực không cần, còn có điểm thứ hai: trong số của cải này, ước chừng có một nửa là của nam tước Tiêu Ân đại nhân! Chẳng lẽ các ngươi thực nghĩ muốn lấy tài bảo vốn thuộc về Tiêu Ân đại nhân, mà có thể bình yên còn sống... không bị Tiêu Ân đại nhân trả thù sao?



Lâm Lỗi vừa nói xong lập tức khiến đa số người tại đây trấn tỉnh lại, lòng tham quấy phá khiến bọn họ gần như đánh mất năng lực suy xét hơn thiệt. Hiện tại nghĩ đến, tất cả đều toát mồ hôi lạnh cả người. Đúng vậy! Bọn họ mang một lượng lớn của cải về nhà, đừng nói có thể rơi vào sự trả thù của Tiêu Ân đại nhân hay không. Mà những người lân cận một khi biết được ùn ùn kéo đến, sao biết họ có thể hay không đến bắt chẹt vơ vét tài sản bọn họ?



Thật đâu khác gì vừa mới thoát miệng cọp, lại rơi vào hang sói!



Không ít người đều cầm năm sáu mươi kim tệ lặng lẽ rời đi. Những người này, phần đông đều là bị nhốt trong địa lao, có mấy người chứng thật đúng là thương nhân, trên cơ bản cũng đều lấy lại tài vật nguyên vốn thuộc về bọn họ.



Lăng Tiêu thầm theo dõi, thầm gật đầu tán thưởng, Lâm Lỗi này kế thừa tính thành thật và chất phác của phụ thân, đồng thời lại có đầu óc khôn khéo, cho dù mình không giúp hắn, với thời gian tất nhiên hắn cũng trở thành người tài giỏi!



Đương nhiên, người tài giỏi này, hoàn toàn chỉ là có tài trong giới thế tục, nếu chính mình thúc đẩy hắn một phen, như vậy có thể lên cao đến đâu thì toàn bộ trông vào chính bản thân hắn!



Cuối cùng còn lại mười mấy người, Lâm Lỗi nhíu mày, bởi vì mười mấy người này, đại bộ phận đều là bị sơn tặc bắt lên núi, cũng không có quăng vào địa lao, mà là ở lại trong sơn trại làm người hầu phục vụ này nọ!



Nói thật, Lâm Lỗi không có nửa điểm hảo cảm với những người này! Bởi vì hắn từ trong mắt hai nữ nhân kia, nhìn ra vẻ khinh miệt dành cho những người này. Tuy nhiên, ân nhân nếu đã phân phó phân chia tài vật cho bọn chúng, vậy thì cứ dựa theo cách vừa rồi phân phối là được.



Không ngờ lão già năm mươi tuổi đó khinh thường nhìn thoáng qua Lâm Lỗi, rồi chậm rãi nói:

- Tiểu tử! Nếu không nói sai, ngươi chính là thủ hạ mới nhận của Tiêu Ân đại nhân phải không?



Lâm Lỗi hơi chau mày, giọng điệu của lão già này có vẻ cao cao tại thượng, khiến hắn thật không thích, nhưng không có phản bác, gật gật đầu.



Lão già khẽ bỉu môi, cười cười vẻ khinh thường, sau đó nói:

- Ngươi thật ra làm rất tốt! Thay Tiêu Ân đại nhân bảo vệ một lượng lớn của cải. Thật rất có tâm kế đấy!



Thấy lão già dài dòng, Lâm Lỗi lạnh lùng nói:

- Lão là ai?



- Ta là ai? Ha ha! Ngươi quả nhiên là người mới!

Lão già không cảm nhận được người trẻ tuổi kia tồn tại, trong lòng vững vàng hơn, huênh hoang nói:

- Ta là đệ đệ của quản gia Tiêu Ân đại nhân! Đại quản sự ngoại vụ của phủ! Hừ hừ! Bây giờ ngươi có biết ta là ai không?



Lâm Lỗi sửng sốt, lập tức ngưng thần ngẫm nghĩ một chút: Đúng thực có chuyện như vậy! Hắn nhớ rõ đại quản gia của phủ vẫn mặt mày cáu có, sau đó nghe nói là đệ đệ lão bị sơn tặc bắt đi, không biết chết sống ra sao, không ngờ lại là lão già này.