Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 455 : Thành vọng thiên

Ngày đăng: 03:02 20/04/20


Nửa năm sau, tây bộ Nam châu, thành Vọng Thiên.



Còn cách đại hội hơn hai tháng, Lăng Tiêu mang theo Thiết Đản tới ở thành Vọng Thiên đã hơn bốn tháng, dùng một trăm khối hạ phẩm tinh thạch, mua một cửa hàng diện tích không quá lớn, mở một hiệu thuốc.



Sở dĩ có tên là thành Vọng Thiên, bởi vì tòa thành này có địa thế cực cao. Ở Nam châu, càng đi về phía tây thì địa thế càng cao, khi tới thành Vọng Thiên này thì cao hơn mấy vạn thước so với ven biển phía đông. Con người sống trong tòa thành này cảm giác như cực kỳ gần bầu trời, tưởng như giơ tay lên là chạm tới vậy.



Không khí tươi mát, linh khí sung túc, bầu trời nơi đây dường như còn xanh hơn nơi khác rất nhiều.



Sau khi thu được phân thân kia, Lăng Tiêu lại một lần nữa luyện hóa nhẫn trữ vật của mình. Đối với việc Huyền Thiên hai lần hỗ trợ, Lăng Tiêu rất cảm kích, cũng hứa hẹn khi có bảo vật thích hợp sẽ cấp cho hắn hấp thu, nhất định tế luyện cho hắn. Mà giữa Lăng Tiêu và Huyền Thiên đã có thêm vài phần tín nhiệm so với lúc ban đầu.



Đối với Huyền Thiên mà nói, không phải là hắn khinh thường Lăng Tiêu. Muốn hắn trở thành pháp bảo của Lăng Tiêu cũng có thể, chỉ cần Lăng Tiêu có thực lực khiến hắn vừa lòng. Huyền Thiên cho rằng chính mình tự nhiên sẽ thần phục Lăng Tiêu!



Nếu Lăng Tiêu vẫn không thể có thực lực khiến Huyền Thiên vừa lòng, sau khi khôi phục thực lực, hắn nhất định sẽ lựa chọn rời đi.



Bởi vì loại bảo khí thông linh như hắn mặc dù không thực sự hoành tráng được như hắn từng khoe khoang nhưng chung quy từng là pháp bảo của kẻ cực kỳ hùng mạnh, sẽ không tình nguyện chấp nhận bình thường. Bởi vì nếu chủ nhân của hắn không đủ hùng mạnh, chính hắn tự mình tu luyện, một ngày nào đó cũng có thể tu được chính quả, đến lúc đó hắn trở thành một tồn tại hùng mạnh như thần. Vậy chẳng phải hắn còn hùng mạnh hơn chủ nhân rất nhiều sao? Thế thì quả là ấm ức.



Bảo vật vô tình, bởi vì bọn chúng rốt cục không có nhân tính. Huyền Thiên trợ giúp Lăng Tiêu mấy lần, thuyết minh nó đã tu được nhân tính, nhưng chính vì vậy lại càng khó hàng phục.



Khiến Lăng Tiêu nhiều ít có chút tiếc nuối chính là, khi cảm nhận được uy thế của Huyền Thiên, đám thần niệm do vị thần linh không rõ phương nào kia lại lựa chọn tự hủy diệt, khiến Lăng Tiêu không thể kịp dung hợp với nó, chiếm được chút bí mật về thần giới.



Tốc độ của đối phương khiến Lăng Tiêu kinh ngạc. Trong lúc nháy mắt đó nó đã kịp phản ứng, hoàn toàn tự tiêu diệt, khiến Lăng Tiêu có cảm giác bất ngờ không kịp đề phòng.
- Đáng tiếc ta không có bản lĩnh đó. Người Ngô gia còn nói, nếu không muốn tinh thạch, còn có thể lấy một cửa hàng kinh doanh phát đạt ở con phố hoàng kim trong thành Vọng Thiên.



Một người khác bĩu môi, vừa lúc thấy cửa hàng nhỏ của Lăng Tiêu liền nói:

- Toàn bộ những người có y thuật cao minh trong thành đều đã được mời đi, vậy mà nhà này lại không đi nhỉ.



Người nọ cũng ngẩng đầu, vừa lúc thấy Lăng Tiêu ngồi ở cửa phơi nắng, không kìm nổi lộ ra ánh mắt khinh thường, nhấn mạnh nói:

- Ta nói chính là y thuật cao minh! Ngươi xem hắn lười biếng như vậy, tuổi trẻ như vậy, làm sao có thể nhìn ra gì cao minh chứ?



Hai người vừa nói vừa đi, cũng không coi Lăng Tiêu ra gì. Lăng Tiêu hơi nheo mắt, một đứa con dòng chính của Ngô gia tranh đoạt bảo vật với người ta bị thương. Từ khi tới thành Vọng Thiên này, Lăng Tiêu cũng nghe thấy được, tuy rằng Ngô gia rất hùng mạnh nhưng lại vô cùng khiêm tốn, chẳng những có một mạch khoáng tinh thạch, kinh doanh cũng trải rộng khắp các ngõ ngách thành Vọng Thiên này.



Không biết người nọ bị thương thế nào nhỉ? Lăng Tiêu nghĩ thầm: nếu có thể, mình cũng nên tới thử xem. Nếu muốn phát triển thế lực ở thành Vọng Thiên, không tránh khỏi việc phải giao tiếp với ba đại gia tộc này. Nếu có thể giao hảo với một trong ba nhà đó, hiển nhiên sẽ rất có lợi.



Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên thấy hai trung niên vội vàng chạy tới. Một người nhìn thoáng qua cửa hàng của Lăng Tiêu thì hơi chau mày, người kia nói luôn với Lăng Tiêu:

- Tiên sinh, chúng tôi là người nhà Ngô gia, muốn mời tiên sinh tới Ngô gia hỗ trợ xem người bệnh. Không biết tiên sinh có rảnh hay không?



Trong lòng Lăng Tiêu khẽ động, chẳng lẽ họ tuyệt vọng tới mức cầu cứu bất cứ thầy thuốc nào sao? Lăng Tiêu khẽ gật đầu, cũng không quản tia khinh thường trong mắt người kia, nhẹ nhàng nói:

- Chờ ta dặn dò trong nhà một chút rồi đi theo các ngươi.