Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 456 : Ngô gia

Ngày đăng: 03:02 20/04/20


Trên mặt hai người kia không có chút biểu tình gì. Người không nói kia rốt cục không kiên nhẫn nói:

- Ngươi mau chút, chúng ta rất vội.



Hiển nhiên, trong lòng hai người này có lẽ không coi trọng Lăng Tiêu, chẳng qua vì gia chủ ra lệnh, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, nếu không hai người này tuyệt đối sẽ không tới loại cửa hàng nhỏ bé không danh tiếng như của Lăng Tiêu.



Lăng Tiêu cũng không tức giận, muốn làm cho người ta cung kính, phải có thực lực mới được, nếu không thì cứ khiêm tốn là hơn. Sau khi dặn dò Thiết Đản một tiếng, Lăng Tiêu đi theo hai người này.



Người nói chuyện lúc đầu với Lăng Tiêu còn có thái độ khá hơn một chút, tuy nhiên ánh mắt không giấu nổi vẻ lo lắng, nói:

- Tiên sinh có thể lăng không phi hành được không?



Lăng Tiêu gật gật đầu, bên trong Thánh Vực, trừ phi thực lực chênh lệch phi thường lớn mới có thể rõ ràng cảm nhận được năng lượng dao động trên người đối phương. Loại người tu chân như Lăng Tiêu thì ngay cả người luyện võ tiên thiên cũng chưa chắc có thể cảm giác được gì, càng đừng nói tới hai người Ngô gia chưa đạt tới cảnh giới Kiếm Thần này.



Hai người tìm thầy thuốc không chỉ một mình Lăng Tiêu. Những người có thực lực một chút đều cùng họ phi hành, những người còn lại cưỡi xe ngựa đi về phía Ngô gia.



Trong thành Vọng Thiên này nếu không tới một vạn thì cũng có tám ngàn thầy thuốc. Lăng Tiêu phi hành trên không trung, có thể thấy vô số người cũng đang phi hành, đại bộ phận trong số đó đều vẻ mặt nghiêm nghị, không có nửa điểm tươi cười.



Khi hai người mang theo đám người Lăng Tiêu tới trước cửa phủ Ngô gia thì dừng lại, sau đó đưa họ vào trong viện. Người nọ hạ giọng nói:

- Các ngươi chờ ở chỗ này một chốc, khi gọi các ngươi thì mới được vào, biết rồi chứ?



Những người này đều biết thế lực của Ngô gia, cho dù trong lòng có chút bất mãn, tuy nhiên cũng đều không biểu hiện ra ngoài, đều gật gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn



Lăng Tiêu đứng trong tòa biệt viện, đánh giá cảnh sắc trong viện, thấy bày trí xa hoa, lộ ra khí thế mạnh mẽ. Ở đây có núi đá, cây cối, đình đài lầu các, cầu nhỏ, suối nước chảy,



Lăng Tiêu đứng đó nhìn mấy con cá vàng xinh xắn đang bơi lội trong nước, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa vang lên những tiếng kêu bất mãn.


Lăng Tiêu không nói gì, đi tới, ngồi xuống bên cạnh người trẻ tuổi mặt vàng như giấy, giơ tay bắt mạch cho y.



Những thầy thuốc cùng vào với Lăng Tiêu tuy không trực tiếp châm chọc nhưng thái độ nhìn Lăng Tiêu lại đầy vẻ khinh miệt.



Thầy thuốc nào ở thành Vọng Thiên mà không có bản lĩnh chứ? Không có bản lĩnh liệu sống yên ổn được ở Thánh Vực đầy rẫy những cao thủ sao? Khám bệnh cho người ta còn phải bắt mạch à? Trời, người này không phải là mới từ nhân giới tới đấy chứ?



Tuy nhiên chỉ có người phụ nữ quý phái nhìn Lăng Tiêu, trong mắt dấy lên hy vọng, bởi vì trước đó Bạch lão cũng thông qua bắt mạch, sau đó nói Đại công tử chẳng những kinh mạch trọng thương, đan điền linh lực hỗn loạn, hơn nữa máu huyết bên trong còn trúng một loại kỳ độc. Tuy rằng Bạch lão có thể dựa vào bựa lưỡi và đồng tử để kết luận là trúng độc nhưng không có cách gì phá giải.



- Tiên sinh, thế nào?



Giọng nói của phu nhân vô cùng mềm mại, run rẩy hỏi.



Lăng Tiêu như không hề nghe thấy nàng hỏi, chỉ nhăn mày, tinh thần lực bao phủ khắp toàn thân Ngô gia Đại công tử, ngấm vào các kinh mạch trong thân thể y.



Cô gái kia thấy Lăng Tiêu không trả lời câu hỏi của mẹ mình, chân mày lập tức dựng thẳng đứng lên, vừa muốn trách mắng lại bị người trung niên bên cạnh trầm giọng cắt đứt.



- Tú nhi, không được vô lễ!



Lúc này, Lăng Tiêu ngẩng đầu, nói một câu:

- Khó!