Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 474 : Vân Sơn đặt cược
Ngày đăng: 03:03 20/04/20
Trong Thánh vực, thuật luyện đan cũng vô cùng cao minh, hoặc là có một số thiên tài địa bảo có thể trực tiếp phục dụng, có thể làm cho thực lực của người ta nhanh chóng tăng lên!
Cho nên người luyện võ có hai con đường phát triển, trước Tiên Thiên cảnh giới, một loại thì thông qua tự thân khổ luyện, chậm rãi tích luỹ, phát triển từng chút, biến cường. Mà loại còn lại, chính là thông qua đan dược hay dùng một số thiên tài địa bảo có thể nâng cao thực lực, nhanh chóng phát triển thành một người luyện võ hùng mạnh.
Nhưng loại người luyện võ này, hơn phân nửa đều là "có cảnh giới", "có nội lực", nhưng không có sức chiến đấu!
Giống như Ngô Tú Nhi, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã đạt tới cảnh giới Kiếm Thần trung cấp, thuộc loại cao thủ nhân tạo điển hình! Tuy nàng ta tràn trề tự tin, cảm thấy thực lực mình hùng mạnh, nhưng theo đánh giá của Lăng Tiêu, một Kiếm Thánh đỉnh có nhiều kinh nghiệm một chút, đánh bại Kiếm Thần trung cấp như nàng, cũng không phải là chuyện hoang đường
Cách ngày chiến đấu đầu tiên của Lăng Tiêu đã được hai ngày. Trong hai ngày này, Lăng Tiêu lại trải qua ba trận chiến, mà đối thủ trong ba trận này cũng không tính là mạnh, người mạnh nhất chẳng qua chỉ là một gã Kiếm Thần sơ cấp. Cho nên, Lăng Tiêu cứ dễ dàng đánh bại đối thủ, cách vị trí danh sách một ngàn người xem như đã gần trong một bước.
Bởi vì ngày đầu tiên gây ra chấn động, khiến cho Lăng Tiêu được không ít thế lực chú ý, Tương Vân Sơn cũng lặng lẽ rút lui về phía sau, không hề xuất hiện ở trong trận đấu. Đối với người như Tương Vân Sơn mà nói, hắn quyết định làm chuyện gì, thì ngoại trừ chết, cũng không có gì có thể cản trở bước tiến của hắn!
Tương Vân Sơn có được danh sách những người có tiềm lực rất tỉ mỉ, trong đó gần như bao gồm tất cả những người trẻ tuổi có tiềm lực trong tất cả gia tộc có thế lực trung cấp trở lên. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Hắn cần tìm những người trẻ tuổi có tiềm lực mà không được coi trọng! Hơn nữa, những trận đấu trong hai ngày nay tuy không có đi xem qua một chút, nhưng mỗi ngày mỗi trận đều hiện ra người luyện võ ví như ngựa ô. Vào ban đêm, cái tên đó khẳng định sẽ tới tay hắn, mà giống như những gia tộc và thế lực lớn, hắn đang cần tìm người tài có thể dùng được!
Trận chiến đầu tiên của Thiết Đản trong ngày đầu cũng gây nên chấn động rất lớn, hiệu quả mang tới, cũng không kém gì Lăng Tiêu mang tới. Chiến phủ to lớn kia thực sự rất có phong cách! Thế cho nên Thiết Đản với tướng mạo vô cùng xấu xí hung ác mang theo chiến phủ thượng đài, liền khiến cho tất cả những người vây xem thét lên!
Những thế lực đại biểu phụ trách ở đây nhìn chằm chằm, cũng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Thiết Đản, trong lòng tán thưởng không ngừng, cũng đang suy nghĩ : Nếu người này không có thế lực sau lưng thì nhất định phải đoạt lấy!
Người của rất nhiều thế lực lớn đều nghĩ : Người này, cho dù sau lưng hắn có thế lực để dựa vào, cũng muốn chiếm tới tay!
Không cần nói gì khác, thử đặt vào diện mạo và tạo hình này, cũng có thể tạo được tác dụng kinh sợ. Nhìn đối thủ của Thiết Đản, một người trẻ tuổi vô cùng nho nhã, gần như đứng tại chỗ với vẻ ngây dại, từ trên người gã quỷ xấu xí kia truyền đến một luồng áp bách và sát khí to lớn, gần như đè tất cả dũng khí của hắn sụp xuống. Thế cho nên trong khoảnh khắc người nhân viên bắt đầu hô lên "Bắt đầu", liền không kiềm hãm mà bùng lên toàn bộ thực lực trên người, một luồng kiếm khí to lớn chém về phía Thiết Đản.
Rất nhiều người xem có thực lực rất mạnh cũng âm thầm không ngừng lắc đầu. Người này hoàn toàn bị khí thế của Thiết Đản dẫn ra, theo bản năng nên mới làm ra hành động như thế.
Trên thực tế, nếu hắn có thể tỉnh táo lại, lợi dụng chiến đấu di động, cũng chưa chắc sẽ nhanh chóng thất bại trước người khổng lồ này. Bởi vì càng là thân hình cao lớn, thì càng tương đối thiếu tính linh hoạt.
Tuy nhiên, bọn họ cũng thầm tự hỏi : Nếu đổi lại là mình, cũng chưa chắc có thể ung dung bình tĩnh. Người khổng lồ kia vừa xấu lại vừa ác, thực sự làm người ta hoảng sợ!
Chẳng qua, khi thủ vệ song bạc của nhà này trông thấy Tương Vân Sơn, sắc mặt cũng chợt đại biến! Xấu hổ đứng ở nơi đó, thậm chí không biết có nên tới đó nghênh đón hay không?
Quá khó, có một thủ vệ có chút lớn tuổi, lắp bắp đi tới trước mặt Tương Vân Sơn, xoay người cúi đầu, nói :
- Đại gia, ngài, ngài làm sao lại đến đây?
Tương Vân Sơn liếc mắt nhìn thủ vệ với vẻ bình tĩnh, sau đó ngẩng đâu, nhìn thoáng qua cái chữ "Tương" ở phía dưới bảng hiệu, trong mắt còn hiện lên một nỗi buồn không thể phát hiện.
Thản nhiên nói :
- Như thế nào? Ta không thể ở đây sau?
- Khụ khụ … …
Gã thủ vệ kia bị câu nói của Tương Vân Sơn nên sặc một câu, khẩn trương nói :
- Tiểu nhân, không phải … Không phải ý này, mời ngài vào trong!
Thủ vệ kia cắn răng một cái, thầm nói : Ngài cũng không phải người Tương gia, tại sao ta phải sợ người chứ? Hơn nữa, sòng bạc này mở của để đón khách, đừng nói là ngài, cho dù là tên ăn mày xin cơm, chỉ cần trong túi hắn có tiền, ta cũng không ngăn! Nhị gia không thể vì vậy mà trách phạt ta?
Tương Vân Sơn không để ý tới gã thủ vệ này, cất bước ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái đi vào, trong vòng hai mươi năm bố cục gần như không có nhiều biến hóa lớn. Cho dù Tương Vân Sơn nhắm mắt lại cũng có thể tìm được chỗ đặt cược ở đâu, bởi vì một tòa sòng bạc lớn này, năm đó chính mình hắn lập ra!
Đi đến chỗ đặt cược, Tương Vân Sơn không nói nhiều lời, những người ở đây cũng không có mấy ai biết hắn, người trung niên có vẻ có bệnh, xanh xao vàng vọt, chính là đại thiếu gia năm xưa của Tương gia!
- Đặt cược, trận đấu Chiến Thần bảng vào ngày mai, trận đấu giữa Tiêu Phong và Vương Chân, ta đặt Tiêu Phong thắng!
Tương Vân Sơn nói với vẻ mặt bình thản, sau đó ném một gói to lên trên quầy.
Một tiếng "Bịch", ngay sau đó, một hồi âm thanh rầm ở bên trong, vài tinh thạch khoảng nắm tay, lăn ra từ trong gói to.