Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 476 : Đánh cuộc

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


Vì thế, hai mươi năm không gặp, suy nghĩ người đó vẫn thông minh sắc xảo, dưới sự giám thị của người Tương Vân Bưu, lại làm trò chửa ầm lên nàng vong ơn phụ nghĩa.



Ánh mắt lạnh lẽo của Tương Vân Bưu nhìn chăm chú vào cô gái khiến hắn chưa thể chiếm một chút tiện nghi nào, nói :

- Tốt nhất là nàng đừng để ta biết nàng phản bội ta! Nếu không huynh đệ, cha mẹ, còn có tẩu tẩu em dâu ta tìm giúp nàng, còn có những đứa cháu đáng yêu của nàng … Hừ!



Mỗi lần Tương Vân Bưu nói những lời này, Hạ Tuyết Ngọc cũng quát mắng hắn đê tiện vô sĩ. Dường như Tương Vân Bưu cũng quen với loại "Khen ngợi" này. Mỗi lần hắn trông thấy lửa giận trong mắt Hạ Tuyết Ngọc, hắn cũng có loại khoái cảm!



Tuy nhiên, lần này có khiến hắn có chút không ngờ, hắn vừa nói xong lời này, Hạ Tuyết Ngọc chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, nhưng trong ánh một thản nhiên có khinh miệt, loại ánh mắt xem thường và chế giễu, khiến sự tự ti mẫn cảm cực kỳ sâu trong nội tâm Tương Vân Bưu gần như trong nháy mắt được lửa giận cháy lên tràn ngập.



- Cút, mẹ nó, nàng là một kỹ nữ thối, mau cút đi!



Trong thời gian ngắn, nàng bị huynh đệ hai người mắng cùng một chữ, tuy nhiên khi bị Tương Vân Sơn mắng, tuy rằng biết hắn đang diễn trò, nhưng trong lòng Hạ Tuyết Ngọc có một loại cảm giác đau đớn. Lúc này, lại bị Tương Vân Bưu mắng, Hạ Tuyết Ngọc chỉ có cảm giác giải thoát, rồi lại nhẹ nhàng đi ra ngoài.



Ầm!



Một tiếng nổ, cửa được đóng thật mạnh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp



Tương Vân Bưu thở hổn hển, giận dữ hét vể phía không khí ở sau lưng :

- Mẹ nó, coi chừng cô gái này cho lão tử. Từng hành động của nàng, nhất là nàng tiếp xúc với người đó, liền giết chết nàng cho ta! Cho nàng đi gặp người nhà của mình luôn!



- Dạ

Trong không khí truyền đến một giọng nói không hề có tình cảm. Ngay sau đó, cánh cửa không một tiếng động mở ra, lại lặng lẽ đóng lại.



Trong phòng chỉ còn lại một mình Tương Vân Bưu, cầm cái túi kia, lấy ra một khối tinh thạch thượng phẩm có năng lượng dao động cực kỳ mãnh liệt, nhìn vào thứ lúc nãy Tương Vân Sơn mang tới. Nhìn những khối tinh thạch này, trên mặt Tương Vân Sơn bỗng hiện lên một nỗi sợ hãi thật sâu.



- Tương Vân Sơn … Ngươi đang uy hiếp ta sao? Đáng chết!



Tương Vân Bưu dùng tinh thạch trên tay mình đập lên trên tường phía đối diện, rầm một tiếng, con hùng ưng đang giương cánh bằng thủy tinh được khắc trên tường bị đánh nát vụn.



- Đây không phải thứ năm xưa ngươi yêu thích lắm sao? Lão tử liền đập, thì sao nào? Ha ha ha ha ha ha!


- Ngươi muốn đánh cược cái gì? Làm sao để đánh cuộc?



Lăng Tiêu nói :

- Đánh cuộc sinh mệnh! Ai thua, sinh mệnh sẽ thuộc về đối phương, muốn ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó! Như thế nào?



Trong lòng Vương Chân vừa động, ánh mắt lóe lên, trong lòng cũng cả kinh : Chẳng lẽ người này cũng giống như ta, vẻ bên ngoài ôn nhu, bên trong ẩn một khối dã tâm thật lớn? Nếu không, vì sao hắn muốn đánh cuộc với ta? Nếu hắn dám nói thế, như vậy hắn đã nắm chắc rồi, nếu mình không đáp ứng … Về mặt khí thế, chẳng phải là yếu hơn hắn sao?



- Không dám sao?



Lăng Tiêu lại nói thêm một câu như lửa đang cháy mà đổ thêm dầu.



- Hừ!



Vương Chân hừ lạnh một tiếng, lập tức nói :

- Đánh cuộc thì đánh cuộc, ngươi không sợ chết thì ta sợ cái gì?

Nói xong, chậm rãi rút ra một thanh bảo kiếm với hàn quang lạnh thấu xương từ bên hông.



Chung quanh trên khán đài, cũng vì hành động của Vương Chân mà phát ra tiếng hoan hô thật lớn.



Giết! Giết! Giết!



Tất cả mọi người đều điên cuồng hô, có thể thấy được trong hai lần tranh tài trước, Vương Chân cũng đã thu hoạch danh khí thật lớn! Trong lòng Lăng Tiêu vừa động, Vương Chân này muốn danh khí lớn như vậy để làm gì chứ? Hay là … …



Trong lòng nghĩ, Lăng Tiêu vừa giơ tay, Yêu Huyết kiếm xuất hiện trong tay, giống như trong không khí có một luồng sát ý không kiềm chế được. Yêu Huyết kiếm phát ra một tiếng gào thét vô cùng vang dội, âm thanh kia vang thẳng tận trời, âm thanh hỗn tạp được tạo ra bởi mười mấy vạn người, liền giống như một ao sâu lạnh lẽo, phóng lên cao!



Ngô Tú Nhi đứng bên cạnh Tương Vân Sơn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong lòng vô cùng phẫn nộ, dựa vào cái gì mà mọi ngươi đều đứng bên gã Vương Chân kia? Sau đó tiếng quát thanh thúy phát ra trong yết hầu :

- Giết chết Vương Chân, giết chết Vương Chân!