Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 552 : Hối hận thì đã muộn

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Lam Hải cố ý không nói ra thân phận của Lăng Tiêu, thản nhiên nói:

- Điều này ngươi không cần phải biết. Bây giờ ta chỉ muốn hỏi một chuyện, chúng ta có thể đi được chưa?

Lam Khoa nhìn bộ dạng Lăng Tiêu, trong lòng thầm nghĩ: "Người này thoạt nhìn cực kỳ trẻ tuổi. Lam Hải có thể tỉnh lại, cũng không biết có liên quan đến hắn hay không? Đúng rồi, nghe nói người trẻ tuổi này là do Lam Thiên Mai dẫn về gia tộc. Quả thật có thể Lam Hải là do hắn chữa khỏi. Nếu là như thế, càng không thể thả người này đi!"

Nghĩ vậy, Lam Khoa không đợi Lam Hải trả lời, liền cười lạnh nói tiếp:

- Cho dù là công tử của Tư Đồ gia, Lam Khoa ta cũng không nhất thiết phải tôn trọng.

Nói xong lấy tay chỉ Lăng Tiêu, nói:

- Mà hắn... rõ ràng càng không có tư cách đó! Xông lên... bắt hắn cho ta!

Phía sau Lam Khoa trong giây lát bay ra hai người áo xám. Hai người này vẫn đi theo Lam Khoa, đều đã đạt cảnh giới tu luyện giả cao cấp. Trong mắt Lam Khoa, đối phó với một người trẻ tuổi như Lăng Tiêu, quả thực quá là dư dả.

Ầm!

Ầm!

Hai tiếng vang thật lớn, thân hình hai người này trong giây lát bị đánh bay trở lại!

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, căn bản không ai kịp thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Kiếm của Lam Thiên Mai đã rút ra chuẩn bị xông tới ra tay, lại phát hiện không cần mình làm bất cứ chuyện gì nữa cả.

Nàng nhìn Lăng Tiêu có chút sững sờ, trong lòng không kìm nổi có loại cảm giác: "Hắn nếu không phải là chân thần chuyển thế, vậy nhất định là một tên yêu quán mấy vạn mấy ngàn năm mới có một!"

Lăng Tiêu nhìn Lam Khoa, thản nhiên nói:

- Lam gia gia chủ, bỏ qua chuyện này đi.

Lam Khoa trợn mắt há hốc mồm nhìn Lăng Tiêu, cả người bỗng nhiên nổi lên một cỗ hàn ý, đồng thời điên cuồng cả giận nói:

- Tất cả trưởng lão có mặt ở đây, mau bắt tên cuồng đồ này!

Vô thanh vô tức, từ bốn phương tám hướng có sáu bảy người vây lại. Không khí bỗng trở nên căng thẳng, đám trưởng lão vừa đến không ngờ liền liên thủ tạo ra một đạo kết giới, đặt toàn bộ nơi này vào trong kết giới!

Hai mắt Lam Khoa phát ra ánh mắt lạnh lẽo, nói một câu:

- Ta muốn bắt sống.

Lăng Tiêu nhìn đám cao thủ Lam gia đang nhanh chóng tụ tập tới, cảm nhận được dao động năng lượng không lồ trên người bọn họ, không khỏi cười lên lạnh lẽo, nhìn Lam Khoa thản nhiên nói:

- Lam gia gia chủ, ngươi thật sự muốn đánh sao?

Lam Thiên Mai đứng bên cạnh lạnh lùng nói:

- Lam gia từ xưa đến nay là danh môn chính phái, không ngờ cũng làm cái việc chẳng khác gì đám cướp như thế này sao?

Lam Hải trầm giọng nói:

- Mai nhi, ngươi đừng nói nữa.

Lam Hải nói xong, hai má hơi hóp lại, trong mắt thoáng hiện lên chút tình cảm phức tạp, sau đó hướng về phía Lam Khoa nói:

- Lam Khoa, tuy rằng ta đã không xem mình như người của Lam gia, nhưng trong người của ta đang chảy dòng máu của Lam gia, ai cũng thay đổi được sự thật này! Ngươi không thể, trưởng lão hội cũng không thể!

Ánh mắt Lam Khoa lóe lên nhìn Lam Hải. Quan hệ giữa hắn và Lam Hải từ trước đến nay không tốt. Cũng như Lam Hải đã nói, hắn từ nhỏ đã không giống Lam Hải. Cái gọi là thân phận Thiếu chủ chẳng qua chỉ là để cho người ta châm chọc, thà không nói đến còn hơn. Hơn nữa đến sau lại là nhờ đám người Lam Hải trợ giúp mới yên ổn ngồi vào vị trí gia chủ. Lúc thực lực Lam Hải còn thì còn khả dĩ, nhưng sau khi Lam Hải sa cơ lỡ vận, Lam Khoa đột nhiên phát hiện Lam Hải đã mất đi giá trị vốn có.

Nhưng trong gia tộc mọi người đều biết Lam Hải có cống hiến lớn lao cho gia tộc, năm đó lại trợ giúp hắn rất nhiều, nên nếu Lam Hải vừa gặp chuyện không may liền lập tức đuổi khỏi gia tộc thì có vẻ lòng dạ hắn hẹp hòi quá. Truyện Sắc Hiệp
Lam Khoa giận dữ quát lên một tiếng, sau đó nói:

- Để cho bọn họ đi!

Sau đó ai quỳ cứ quỳ, một nhà bốn người Lam Hải đứng dậy, chắp tay hướng tới không trung lạy một cái. Sau đó không nói một câu nào, mọi người tách ra một con đường để cả nhà này rời đi.

Sắc mặt đám trưởng lão Lam gia tán thành trục xuất Lam Hải đều vô cùng khó coi. Hôm nay một nhà Lam Hải bỏ đi. Vốn dĩ bọn họ hẳn là phải rời đi trong tình trạng chật vật thảm hại vô cùng. Nhưng bây giờ thì như thế nào? Một đám nhân vật cấp cao của Lam gia quỳ ở đây như tiễn bước người ta!

Trong lòng Lam Khôn vô cùng phẫn nộ, nghĩ hai cha con Lam Hải làm nhục hắn. Hắn thầm quyết định, tương lai nếu có cơ hội, tuyệt sẽ không bỏ qua cho một nhà bọn họ!

Lăng Tiêu đứng giữa không trung, truyền âm nói với Lam Hi:

- Hôm nay đa tạ tiền bối!

Nếu không có Lam Hi xuất hiện, không khỏi phải một phen khổ chiến. Lăng Tiêu tuy rằng chưa chắc sợ đám cao thủ của Lam gia này, nhưng kiến nhiều cắn chết voi, mãnh hổ khó chống bầy sói, huống chi Lam gia không biết còn có bao nhiêu lão già đang bế quan tu luyện, nếu kinh động đến những người đó cũng thật là nguy hiểm.

- Không cần cảm tạ ta. Tiểu tử kia, vài ngày sau ta sẽ đến chỗ của ngươi ở vài năm. Nếu ngươi cư xử tốt, có lẽ ta sẽ ở lại một vài năm. Muốn giữ ta lại thì phải có cái gì đó khiến ta cảm thấy hứng thú.

Thanh âm trong trẻo hài hước của Lam Hi vang lên trong đầu Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cười gật gật đầu, xoay người rời đi, trong lòng nghĩ rằng: "Nếu là người thực lực kém một chút còn có chút khó khăn. Chứ muốn giữ ngươi ở lại Thục Sơn quả thực quá dễ dàng!"

Lăng Tiêu nghĩ thế, khóe miệng hơi nhếch lên. Đối với một cường giả tối cao cảnh giới đại viên mãn cao cấp mà nói, thứ mà họ theo đuổi nhất không gì hơn những lý giải về thiên đạo, cảm ngộ trong tu luyện, còn có công pháp có thể làm cho bọn họ đột phá!

Thánh Vực tuy rằng đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, nhưng một hồi Thần chiến năm đó, thiếu chút nữa làm cho tất cả cường nhân trong Thánh Vực đều bị tiêu diệt. Hơn nữa, còn có một việc gần như toàn bộ người trong Thánh Vực cũng không biết, đó chính là, cho dù trước Thần chiến, trong thần giới cũng không có bao nhiêu người đến từ Thánh Vực!

Thánh Vực kỳ thật, còn rất trẻ!

Đương nhiên, đây là so với Tu Chân Giới đã trải qua không biết mấy trăm vạn năm.

... ....

Cho đến khi bóng dáng đám người Lam Hải biến mất trong tầm mắt mọi người, trong không trung cũng đã không còn chút thanh âm gì, Lam Khoa mới từ trên mặt đất đứng dậy, nỗi bực bội trong lòng kia không cần phải nói cũng biết.

Đám người Lam gia cũng theo Lam đứng lên. Đối với bà cô tổ vui buồn bất chợt này, bọn họ cũng không phải lần đầu tiên mới thấy, cho nên cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Vài trưởng lão bước đến bên cạnh Lam Khoa, một người trong đó hỏi:

- Gia chủ, mọi chuyện như thế nào êm đẹp, sao đột nhiên thay đổi thái độ? Chẳng lẽ bà cô tổ đã nói gì?

Lam Khoa thở dài một tiếng, suy sụp nói:

- Lần này, có khả năng chúng ta thật sự sai hoàn toàn rồi!

Nhìn bộ dáng nghi hoặc khó hiểu của một đám trưởng lão, Lam Khoa nói:

- Người trẻ tuổi trị bệnh cho Lam Hải kia rất có thể là Lăng Tiêu.

Nói xong, liền mặc kệ một đám người đang trợn mắt há hốc mồm, xoay người rời đi.

Một đám trưởng lão đó ngơ ngác nhìn nhau, nghẹn họng kinh ngạc, cũng không biết nói thế nào cho phải.

Thật lâu sau, một trưởng lão mới vỗ ngực dậm chân nói:

- Hỏng rồi, vụ hợp tác lần này giữa gia tộc chúng ta và Diệp gia...