Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 553 : Hoàng Phủ Nguyệt cao minh

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Hai chiếc xe ngựa xa hoa chạy song song trên con đường rộng bằng phẳng. Người phu xe điều khiển cặp ngựa cực kỳ thần tuấn. Xe chạy như bay, phía sau bụi bốc lên mờ mịt. Xe chạy phóng qua rừng rậm, xuyên qua thảo nguyên, thẳng một đường chạy về thành Vọng Thiên.

Lăng Tiêu tựa vào tấm đệm mềm mại, từ cửa sổ trên xe ngựa nhìn ra phía ngoài, trong lòng bỗng nhiên nhớ lại những gì mình đã trải qua khi ở nhân giới. Khi mình còn là một cậu bé vẫn thường ngồi trên một chiếc xe ngựa còn xa hoa hơn bây giờ du lịch khắp nơi. Từ khi thực lực đề cao, gần như đã không còn ngồi xe ngựa như vậy nữa, đều là đến đi một cách vội vàng.

Lăng Tiêu bỗng nhiên có chút nhớ tới thân nhân ở nhân giới. Một đời này nhập thế tu hành, trong lòng Lăng Tiêu chưa từng có chút hối hận! Với những gì hắn đã trải qua, thế gian này không chỉ có sự xấu xa của những tranh đấu giữa người với người, của những trò ta lừa ngươi gạt bẩn thỉu. Thế gian đồng thời cũng có mặt hiền hòa ôn nhu!

Bất kể là tình thân máu mủ, tình bạn hay tình yêu đều đem đến cho tâm hồn của Lăng Tiêu sự ấm áp, khiến hắn cảm nhận được mặt tốt đẹp của thế gian này!

Mặc kệ là tốt hay là xấu, đối với Lăng Tiêu mà nói, đều là những cảm ngộ mà nếu cứ ở lỳ ở Thục Sơn kiếm phái ở Tu Chân Giới một vạn năm cũng không cảm ngộ được!

Làm người thân sung sướng làm kẻ thù đau khổ thì sống một đời mới không uổng phí! Lý luận này ẩn sâu trong công pháp của Thục Sơn kiếm tu, nhưng Lăng Tiêu chỉ có chân chính hiểu được ở kiếp này.

Vô tình đến thế giới này. Hơn ba mươi năm, quay đầu nhìn lại, thực lực đã đề thăng đến cảnh giới mà chính mình cũng có chút giật mình!

Hợp Thể kỳ!

Cảnh giới này cho dù ở Tu Chân giới tiền thế của Lăng Tiêu cũng đã xem như một tu sĩ cường đại! Trong môn phái cũng được, ở bên ngoài cũng được đều là nhân vật mà người khác không dám trêu chọc!

Linh khí của thế giới này thật sự là rất tốt! Lăng Tiêu cảm thán, nếu có thể đem linh khí của thế giới này đến Tu Chân Giới, chỉ sợ trong vòng năm trăm năm Thục Sơn kiếm phái có thể xuất hiện vô số tu sĩ Đại Thừa kỳ bất cứ lúc nào cũng có thể phi thăng!

Đáng tiếc là, thành tựu của ta, các ngươi lại không thể sẻ chia!

Nghĩ đến đây, Lăng Tiêu không khỏi hơi hơi có chút buồn bã. Người xưa bảo phú quý không về quê như mặc áo gấm đi đêm, quả thật là như thế. Thành tựu của một người cần phải có người tán thành!

Hai tỷ đệ Lam Thiên Mai và Lam Thiên Tầm cũng ngồi trong xe với Lăng Tiêu. Lam Thiên Tầm lúc đầu còn hào hứng tràn trề từ cửa xe nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài. Sau rồi, cũng có cảm giác chán nản.

Hắn cho rằng bên thế giới bên ngoài cũng không có ngọan mục như trong tưởng tượng của hắn! Thậm chí còn không bằng Lam gia sơn trang nữa. Tuy nhiên, mặc dù chưa từng trải nhiều nhưng Lam Thiên Tầm cũng hiểu được. Lần ra đi này, coi như cùng Lam gia hoàn toàn đọan tuyệt. Cuộc đời này sẽ không có cơ hội trở lại Lam gia. Được đôi cánh to lớn của Lam gia che chở nhiều năm, bất thình lình rời khỏi đôi cánh đó, có chút cảm giác chẳng biết đi đâu về đâu.

Lam Thiên Mai thì không thế. Nàng vốn đã không muốn sống trong Lam gia. Lúc này chính là cơ hội tuyệt hảo để vĩnh viễn thoát khỏi cái gia tộc như gông cùm xiềng xích nàng. Trong lòng nàng vô cùng thoải mái, trên mặt lúc nào cũng mang theo vẻ tươi cười.

Xe ngựa bọn họ sau khi rời khỏi Lam gia hơn sáu ngàn dặm đường thì gặp một chuyện bất ngờ.

Lăng Tiêu ngồi đó nhìn như có vẻ đang nhập định, nhưng trên thực tế trong phạm vi mấy trăm dặm chung quanh không chuyện gì có thể giấu diếm được hắn. Khiến Lăng Tiêu hơi có chút kinh ngạc chính là, ở đây hắn không ngờ cảm nhận được một cỗ khí tức rất tinh thuần. Là Hoàng Phủ Nguyệt!

Lăng Tiêu có chút buồn bực, nghĩ Hoàng Phủ Nguyệt sao lại đến đây? Tuy nhiên lại nghĩ đến chuyện Hoàng Phủ Nguyệt phụ trách chuyện đàm phán kinh doanh với các đại gia tộc, lại nghĩ đến con đường này cũng chính là con đường dẫn đến thành Vọng Thiên. Vậy chuyện Hoàng Phủ Nguyệt xuất hiện ở đây cũng bình thường, chỉ là có chút trùng hợp mà thôi.

Lăng Tiêu vẫn chưa cảm giác được Hoàng Phủ Nguyệt có nguy hiểm gì, cho nên vốn cũng không muốn biểu hiện ra ngoài.

Cách đó hơn ba trăm dặm có một tòa thành cũng không phải nhỏ tên là Phiền thành, có chừng trăm vạn dân! Tòa thành này là Lam gia, Tương gia và Diệp gia ba nhà cùng nhau khống chế.

Vị trí địa lý của tòa thành này cũng rất đặc thù, vừa đẹp nằm ở giữa ba nhà. Khoảng cách từ mỗi nhà đến tòa thành này đều không khác nhau là mấy.

Lăng Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Lam Thiên Mai nói:

- Bao tay của ngươi, ta sẽ đưa cho người khác. Tuy nhiên, để bồi thường, ta sẽ giúp cho ngươi trong vòng trăm năm, tiến vào cảnh giới đại viên mãn! Ngươi nghĩ sao?

Lam Thiên Mai nao nao, lập tức nói:

- Ta không đồng ý!

Lam Thiên Tầm đứng bên cạnh cũng không rõ lắm cái gọi là bao tay này là cái gì, nhưng hắn hiểu được tiến vào cảnh giới đại viên mãn có nghĩa là gì, không kìm nổi thất thanh nói:
Gã quản sự cao cấp của Diệp gia há to miệng, kinh hãi đến muốn rớt con mắt ra. Cả đám tùy tùng phía sau hắn đều co giật mặt liên tục. Gã quản sự cao cấp của Diệp gia ngay từ đầu đã cảm thấy khế ước một năm ký kết một lần rất phiền toái, không hiểu vì sao bọn họ muốn làm làm như vậy. Bởi vì trong Thánh Vực việc buôn bán giữa các gia tộc, yếu tố uy tín cơ bản là không có vấn đề. Cho nên, khế ước thường là ký mấy trăm năm đến một ngàn năm, thậm chí có cả điều khoản trọn đời.

Khế ước ký hàng năm như vậy lần đầu tiên mới gặp! Nhưng lúc ấy gặp Hoàng Phủ Nguyệt dung mạo cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa khôn khéo, cho dù không có ý gì khác, cứ nhìn mãi cái khuôn mặt xinh đẹp ấy, cũng sẽ nghĩ rằng người ta đã không sợ phiền toái, tại sao mình phải sợ!

Nhưng không nghĩ tới, lỗ hổng lớn như vậy không ngờ chính là ở thời gian ký này! Nếu Diệp gia lần này không nhanh chóng xử lý chuyện này cho tốt, sau một năm ngắn ngủi, quyền kinh doanh đan dược ở khu vực này, về cơ bản đương nhiên sẽ rơi vào tay gia tộc khác!

Phải biết rằng, trong phạm vi mười vạn dặm không chỉ có riêng ba nhà Tương gia, Diệp gia và Lam gia. Thế lực mạnh nhất tuy là ba nhà bọn họ, nhưng một ít gia tộc chỉ kém hơn so với bọn họ một chút không ít hơn mười nhà!

Đến lúc đó nếu thật sự mất đi quyền kinh doanh này, không chỉ có mỗi vấn đề là số tinh thạch kiếm được do việc buôn bán của Diệp gia ít đi một chút mà danh vọng của gia tộc cũng sẽ xuống dốc không phanh!

Tứ công tử của ta, Tứ gia của ta, tiểu tổ tông của ta ơi. Ngươi nói xem ngươi chọc phải ai đây! Chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy, lão nhân gia ngài sao cứ còn canh cánh trong lòng. Để bây giờ thảm rồi!

Gã quản sự cao cấp của Diệp gia toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tóc ướt sũng. Thật không ngờ một cường giả cảnh giới Kiếm Thần chỉ bị một câu nói dọa liền trở thành như vậy. Lúc này hắn thậm chí còn cực kỳ oán hận hai nữ nhân gian trá kia, không ngờ đưa ra khế ước một năm ký kết một lần.

Hắn hướng về phía Lăng Tiêu thi lễ thật sâu, sau đó nói:

- Vị này chính là Lăng tông chủ ư? Mong rằng Lăng tông chủ có thể cho Diệp gia chúng ta một cơ hội giải thích và sửa chữa sai lầm. Nhất định sẽ có một công đạo cho chuyện của Lam tiểu thư!

Sau khi nói xong, mang theo một đám người, vội vàng rời đi. Lúc này mà còn giấu diếm nữa, vậy không chỉ là thách thức sự thông minh của người khác, mà còn là trắng trợn bôi xấu mình. Cho nên sự thẳng thắn của gã quản sự Diệp gia làm Lăng Tiêu vô cùng tán thưởng.

Tuy nhiên tán thưởng là tán thưởng. Quyền kinh doanh sau một năm có cấp cho Diệp gia hay không còn chưa xác định. Ấn tượng một người không thể ảnh hưởng đến ích lợi cả chỉnh thể!

Lam Hải vẫn đứng một bên, không nói gì. Thấy người của Diệp gia nhân kia đi rồi, mới ôm quyền nói với Lăng Tiêu:

- Đại ân của tông chủ, Lam Hải suốt đời không quên!

Tình hình Lam phu nhân sau nhiều ngày rời nhà rốt cục cũng chuyển biến tốt đẹp hơn. Lần đầu tiên bà suy nghĩ, rời khỏi Lam gia, có lẽ cũng không phải là chuyện gì tồi tệ lắm!

Gã quản sự Diệp gia này dám nói như vậy, nghĩa là địa vị cũng không quá thấp, thậm chí có thể không kém hơn Lam Hải ngày xưa, nhưng đối với thủ hạ của Lăng Tiêu còn phải dùng thái độ như thế. Vậy chẳng phải nói lên rằng Thục Sơn phái này cũng không tệ lắm!!

Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó nói:

- Vào môn phái của ta, sẽ là người của Thục Sơn phái ta. Ta đương nhiên không cho phép bất cứ kẻ nào ức hiếp người trong nhà!

Câu này tuy Hoàng Phủ Nguyệt đã từng nghe qua, nhưng bây giờ nghe lại, vẫn có cảm giác như cũ rằng trong lời nói của Lăng Tiêu mang theo sự quyết tâm và nghiêm túc!

Hắn sẽ không phải nói chỉ để mà nói thôi!

Không phải chỉ có mình Hoàng Phủ Nguyệt nghĩ như thế. Trong mắt đám người Thục Sơn phái, kể cả Hạ Tuyết Ngọc đều lộ ra quang mang kích động.

Tông chủ tuy rằng không có nói với bọn họ, nhưng lời tuyên bố bình thản này lại làm cho người ta cảm giác cực kỳ an toàn!

Vẻ mờ mịt trong mắt Lam phu nhân và con trai là Lam Thiên Tầm đã ít đi rất nhiều.

- Có người!

Lam Thiên Mai bỗng nhiên kinh hô một tiếng. Lúc này, một đạo kiếm quang không hề báo trước theo hư không bắn thẳng về phía Lăng Tiêu.