Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 554 : Tổ tiên Chiết gia

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Đạo kiếm quang chứa sát ý lẫm liệt, ẩn chứa sức mạnh và uy thế to lớn. Đạo kiếm khí phá không bắn tới, xẹt ngang qua một khoảng đất rộng, bất kể nơi nào nó đi qua, đất ở nơi đó đều bị chém thành một cái rãnh sâu không thấy đáy.



Đảo mắt một cái đã bắn tới trước mắt Lăng Tiêu!



Trên trời, một lão già áo xanh bị mất một tay bốc lên một khí thế hùng mạnh, quát lớn:

- Lăng Tiêu, xem ngươi chạy đi đâu!

Trong tiếng gầm điên cuồng đó bao hàm một chút đắc ý. Truyện Sắc Hiệp



Lăng Tiêu ngẩng đầu, khóe miệng cười lạnh, nghĩ: Là ngươi? Đúng lúc ta đang tìm ngươi khắp nơi đây!



Lăng Tiêu nghĩ xong, xuất ra Huyền Thiên lệnh. Huyền Thiên lệnh bùng lên ánh sáng vàng rực rỡ, như vầng thái dương chiếu rọi xuống sinh linh khắp thiên hạ. Kiếm khí chứa vô tận sát ý của lão già áo xanh lập tức bị vầng sáng này triệt tiêu.



Lăng Tiêu thu hồi Huyền Thiên, đối mặt với lão già áo xanh nhiều nhất cũng chỉ là tu luyện giả trung cấp này, Huyền Thiên có ưu thế áp đảo!



Thân thể Lăng Tiêu bay lên không, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của lão già,

lạnh nhạt cười nói:

- Rất kinh ngạc sao? Không thể tưởng được tu vi của ta nhanh như vậy phải không?



Vẻ mặt lão già áo xanh dữ tợn, nhìn Lăng Tiêu chậm rãi gật đầu, nói:

- Đúng là không thể tưởng tượng nổi. Tiểu tử, không thể không thừa nhận, ngời là một kẻ cực kỳ có thiên phú! Nếu cho ngươi thời gian thì chỉ sợ không đến ngàn năm, ngươi có thể tiến vào cảnh giới đại viên mãn! Nhưng ngươi không biết là, ngươi hôm nay có phải quá cuồng vọng không? Nếu ta có thể tìm ngươi, điều này đã nói rằng, ta tuyệt đối có năng lực giết ngươi!



Khóe miệng Lăng Tiêu nhếch lên, lạnh giọng nói:

- Ta chỉ muốn biết, ta và ngươi có thâm thù đại hận gì, sao một cường giả như ngươi vẫn ghi tạc nhiều năm như vậy?



- Muốn biết sao?

Trong mắt lão già áo xanh bắn ra ánh sáng điên cuồng, căm hận nói:

- Còn nhớ rõ Chiết gia không?
Lão già áo xanh không dám thực hiện hành động khác, bởi vì lúc này Lăng Tiêu đã đánh tới, mà Huyền Thiên lệnh to lớn cũng nổi giận gầm lên, nếu vào thời kỳ toàn thịnh thì chỉ cần một phần mười sức mạnh Huyền Thiên đã có thể đập chết lão già áo xanh kia rồi.



Đáng tiếc, hiện tại chỉ mới khôi phục một phần trăm thôi, muốn khoe khoang trước mặt tiểu mỹ nhân và Lăng Tiêu một ít, không nghĩ tới bị lão già này né tránh mất, chuyện mất mặt như thế khiến Huyền Thiên giận tím mặt.



Yêu Huyết Hồng Liên kiếm bùng lên ánh sáng hồng yêu dị, khiến không khí như sặc mùi máu tươi, hung hăng chém lão già áo xanh!



Tiếng nói lạnh lùng của Lăng Tiêu vang lên:

- Luân hồi!



Chỉ thấy trời xanh bỗng có mây đen dày đặc, vô số tia chớp dữ tợn lập lòe, những tia sáng hồng như những mũi tên nhọn hạ xuống, bao vây lão già áo xanh.



Mà lúc này lão già áo xanh đã hạ quyết tâm liều mạng, lấy ra một vật lớn chừng nắm tay, tản ra hào quang nhàn nhạt, điên cuồng gào thét cười lớn nói với Lăng Tiêu:

- Ha ha ha ha, Lăng Tiêu a Lăng Tiêu, cho dù ngươi có là đại viên mãn cảnh giới thì hôm nay lão phu cũng muốn mạng ngươi!



Lão già áo xanh nói xong, một thân lực lượng toàn bộ quán chú vào khối vật màu vàng. Trong giây phút đó Lăng Tiêu cảm giác được một luồng uy áp của thiên địa chợt áp bách về phía mình!



Một đạo luân hồi kiếm khí phá không lao xuống, xuyên phá hộ thân chân khí của lão già, từ đầu của lão xuyên thẳng xuống!



Lão già áo xanh lợi dụng chút sức tàn, ném vật màu vàng về phía Lăng Tiêu!



Sau đó, một tiếng cuối cùng truyền đi, cũng không biết có đến tai Lăng Tiêu hay không:

- Ha ha, Lăng Tiêu, lần này không tính ba lần trước, chiến thắng này… thuộc về ta!



Mắt lão già áo xanh tối sầm lại, miệng phun máu, lập tức đứt hơi!