Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 555 : Ước định hạnh phúc

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Lúc này Huyền Thiên giống như một con ác thú, bộc phát ra hào quang màu vàng tức khắc bao vây lấy vật màu vàng kia, mà tốc độ của Lăng Tiêu còn nhanh hơn! Lăng Tiêu xông tới trước, ôm lấy vật thể màu vàng đồng thời vô số lực lượng từ thân thể hắn tuôn trào, bao vây vật thể màu vàng lại, ngăn chặn uy lực bùng nổ hùng mạnh của thứ này lại!



Huyền Thiên giận giữ, ngay cả giấu cũng không them, trực tiếp giận giữ hét lên với Lăng Tiêu:

- Tiểu tử, dám đoạt năng lượng của Huyền Thiên đại gia hả?



Lăng Tiêu nheo mắt, lạnh lùng nói:

- Của ngươi? Tự giác là tốt đấy! Nhưng lại nói, thứ này, dựa vào cái gì mà bảo là của ngươi?



- Nó, nó có tác dụng giúp ta khôi phục thực lực! Năng lượng ẩn chứa của nó so với Địa Hỏa chi tinh kia còn khổng lồ hơn nhiều!

Huyền Thiên nói hợp tình hợp lý.



- Vậy… ta sao phải cho ngươi chứ?

Lăng Tiêu phất tay bố trí một kết giới, ngăn cách với những người ở dưới để họ không nghe thấy, tránh làm cho họ sợ. Sau đó hắn bình tĩnh nhìn Huyền Thiên hiện ra trên Huyền Thiên lệnh. Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm run nhẹ vài cái, bộc phát ra khí tức mãnh liệt, chỉ thẳng Huyền Thiên.



- Ta…



Huyền Thiên nhất thời nghẹn lời, đúng vậy, vì sao phải đưa cho mình nhỉ?



Lăng Tiêu nói tiếp:

- Ngươi cũng không phải pháp bảo của Lăng Tiêu ta, quả thật là trong lúc nguy nan ta cứu ngươi rất nhiều lần, nhưng Huyền Thiên, ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem, ta đã từng bạc đãi ngươi chưa? Nếu không có ta bên cạnh thì chớ nói một phần trăm, mà một phần ngàn phần vạn thực lực nếu không có mấy vạn năm thì ngươi có thể khôi phục được không?



Huyền Thiên vừa muốn nói cái gì đã bị Lăng Tiêu chặn ngay cổ, hào quang chói sáng giờ lại lập lòe lúc sáng lúc tối, có vẻ trong lòng không được bình tĩnh:

- Được rồi, Lăng Tiêu, cho là ngươi nói có đạo lý, mặc dù… bản tôn cho tới giờ chưa bao giờ là người giảng đạo lý! Nhưng ai khiến Huyền Thiên ta phải rơi xuống cảnh này chứ… ngươi, ngươi đưa năng lượng này cho ta, ta…ta liền ký với ngươi… Khế Ước Bình Đẳng!



Huyền Thiên nói tới đây hầu như là đang nghiến răng nghiến lợi, như là đang bị uy hiếp cưỡng bức vậy. Lại nói, cái Khế Ước Bình Đẳng này chính là hai bên địa vị bình đẳng, trợ giúp lẫn nhau, nếu chủ chết, pháp bảo căn bản là không chịu ảnh hưởng gì!



Đối với Huyền Thiên, hắn cũng không cố tính gây sự, có hai nguyên nhân để hắn như vậy. Thứ nhất, Huyền Thiên trước kia tồn tại cùng với cường giả tối cao, một người dễ dàng quét ngang qua Thánh Vực. Các cường giả trong Thánh Vực lại có ai là địch thủ của hắn?



Mà năm đó vào thời kỳ toàn thịnh của Huyền Thiên lệnh, lúc phát tác thì loại uy thế muốn tiêu diệt một chí cường giả đại viên mãn căn bản không phải nói chơi! Không nhìn xem hắn đi theo dạng chủ nhân gì?



Thứ hai, có liên quan tới chủ nhân kia của hắn! Năm đó Huyền Thiên bị chủ nhân kia cưỡng ép ký kết khế ước chủ tớ, mà lúc chủ nhân kia chết, Huyền Thiên cũng bị thương nặng, thiếu chút nữa thần hình câu diệt! Mãi cho đến mấy vạn năm trước nó mới tỉnh lại, hơn nữa đoạn trí nhớ về cuộc Thần chiến kia gần như đã bị hủy diệt trong đầu nó, nhưng Huyền Thiên có thể xác định, bản thân nhất định đã từng trải qua đoạn chiến tranh kia!


Lăng Tiêu ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tinh mỹ của Hoàng Phủ Nguyệt, khuôn mặt không vì năm tháng mà lưu lại chút ít dấu vết, lắc lắc đầu cười nói:

- Sao lại thế được, nàng vẫn là cô gái trẻ đẹp ngày nào mà!



- Phải không? Nhưng sao thiếp vẫn cảm thấy, dường như thiếp đã rất già, thậm chí gương mặt cũng nhuốm màu tuổi già rồi?



Trong giọng nói của Hoàng Phủ Nguyệt có chút oán hận lại có chút tình tứ, bàn tay lơ đãng huých Lăng Tiêu một cái rồi co rụt lại, lại bị Lăng Tiêu bắt được, nắm trong tay.



Đôi mắt Lăng Tiêu dừng trên ánh mắt Hoàng Phủ Nguyệt, lời nói mang theo ý tứ xin lỗi:

- Thực xin lỗi, mấy năm nay, thực sự làm khổ các nàng rồi…



Ngón tay như cẩm thạch của Hoàng Phủ Nguyệt dựng trước môi Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói:

- Có thể hay không, đổi cách nói đi?

Nàng nói, gương mặt xinh đẹp liền ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp tản ra ánh mê ly, ngực phập phồng, chậm rãi tiếp cận Lăng Tiêu.



Trong lòng Lăng Tiêu nháy đã có một tình cảm nồng ấm len lỏi vào, khỏa đạo tâm kia chậm rãi vận chuyển. Lăng Tiêu không nhịn được ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hoàng Phủ Nguyệt, môi mò tìm tới đôi môi mịn màng của Hoàng Phủ Nguyệt…



Bánh xe cuồn cuộn lăn trên đá tảng phát ra tiếng lọc cọc, hòa theo không khí đượm tình nồng, thẳng tiến về phía trước.



Hoàng Phủ Nguyệt mân mê đôi môi, đôi mắt đẹp như cười như không nhìn Lăng Tiêu, bỗng nhiên nói:

- Chàng thật sự là chính nhân quân tử đó!



Lăng Tiêu nhận ra chút ý chế nhạo trong lời nói của Hoàng Phủ Nguyệt, giả vờ không biết nói:

- Ta có thể xem như là nàng đang khích lệ ta không?



Hoàng Phủ Nguyệt dở khóc dở cười nhìn Lăng Tiêu, sau đó gật đầu nói:

- Được rồi, cứ coi như thiếp khích lệ chàng đi!



Lăng Tiêu bỗng nhiên cười ôm nàng vào ngực, sau đó nói:

- Về sau này ta sẽ sai người đi làm truyền tống trận ! Sau khi làm xong, chúng ta liền thành thân, được không?