Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 561 : Tựa như giấc mơ

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Trên quảng trường, trong nháy mắt cả đám đông cuồng nhiệt và thành kính, hình thành một cỗ tín ngưỡng lực rất lớn! Những người này cùng người phàm trong thế tục bất đồng, toàn bộ đều là cường giả có thực lực nhất định. Tín ngưỡng lực cường đại và tinh thuần hơn. Nói tín ngưỡng lực của một người trong bọn người này bằng trăm người thường cũng không quá!



Cả vạn người cùng nhau, cuồng nhiệt hình thành tín ngưỡng lực, đâu chỉ hơn ngàn vạn lần người thường!



Cho nên, một cỗ tín ngưỡng lực cường đại vô cùng trong nháy mắt nhanh chóng tụ lại trước mặt Lăng Tiêu, không gian phía trước bắt đầu hơi hơi lay động.



Lăng Tiêu cười khổ một tiếng, nắm lấy cỗ tín ngưỡng lực này, hai tay không ngừng ngưng kết thành các loại thủ ấn. Trong khoảnh khắc, cỗ lực lượng này biến thành một quả cầu to bằng cỡ nắm tay.



Sau đó thấy Hồng y thiếu nữ kia, khẽ mỉm cười, tùy tay bắn quả cầu nhỏ này về phía thân thể của nàng, " hô " một tiếng đã ẩn vào trong cơ thể nàng. Hồng y thiếu nữ đang mơ màng, đột nhiên nghe thấy một thanh âm vang lên trong đầu mình, thanh âm ôn hòa thân thiết, có cảm giác thân thương.



- Còn không mau nhân cơ hội này mà tu luyện, còn suy nghĩ cái gì nữa?



Hôm nay lúc Lăng Tiêu thấy thiếu nữ này đã biết nàng là đệ tử đời thứ hai. Bởi vì tất cả những đệ tử thiên phú xuất chúng trong đám đệ tử đời thứ nhất Lăng Tiêu đều đã gặp qua. Ngoại trừ mười đại đệ tử toàn bộ là người tu chân ra thì đám trong đám đệ tử đời thứ nhất xuất sắc nhất chỉ có ba cô gái, lần lượt là Thiên Lam, Thiên Tuệ, Thiên Tuyết. Lăng Tiêu biết mặt họ thì chắc chắn bọn họ cũng biết mặt Lăng Tiêu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.



Mà tư chất hồng y thiếu nữ lại còn xuất sắc hơn mười đại đệ tử nhiều! Trên người nàng, Lăng Tiêu thậm chí mơ hồ thấy bóng dáng Diệp Tử!



Lại là một người luyện võ thiên tài!



Tuy rằng không có khí chất của người tu đạo, nhưng thành tựu của nàng về kiếm đạo là không thể lường trước. Cho nên, Lăng Tiêu có lòng mến tài, lại vừa lúc tín ngưỡng lực cường đại vô cùng không biết dùng làm gì, không bằng thanh toàn cho nàng.



Có thể nói, Lăng Tiêu hôm nay và Lăng Tiêu quá khứ đã có thay đổi rất lớn!



Lúc trước nếu Lăng Tiêu có cơ hội như bây giờ, sợ là điều đầu tiên nghĩ đến chính là vợ và thân nhân của mình. Bởi vì khi đó năng lực của hắn có hạn, cũng chỉ có thể giúp người ta đến mức nào đó thôi. Nên đành phải giúp đỡ người nhà mình trước.



Nhưng bây giờ Lăng Tiêu muốn nâng cao thực lực cho ai, ít nhất dưới cảnh giới Tiên Thiên cũng không cần tốn nhiều sức! Thế thì tại sao phải keo kiệt một chút năng lượng?


Không có bao nhiêu người yêu quái như Lăng Tiêu có vô số pháp bảo, có thể chống đỡ Thiên Lôi, thậm chí dám đánh nát cánh cửa Thánh Vực!



Cho nên, về mặt lý thuyết, người tu luyện đến một cảnh giới nào đó thì có thể giáng lâm nhân giới. Nhưng trên thực tế, cho dù là cường giả tối cao cảnh giới đại viên mãn, muốn giáng lâm nhân giới, cũng phải mạo hiểm rất lớn!



Hơn nữa ở nhân giới, không phải là không có cường giả. Một Kiếm Tôn bậc sáu không sợ, mười thì sao? Một trăm thì sao?



Loại tình huống này tuy rằng ít xảy ra nhưng không ai dám cam đoan không xảy ra! Đến lúc đó, một cường giả đỉnh cao của Thánh Vực bị một đám Kiếm Tôn truy đuổi khắp nơi, bất đắc dĩ bùng nổ khí thế, rồi lủi thủi trở lại Thánh Vực... Thử hỏi, có mấy người dám làm như vậy? Huống chi như Âu Dương gia tộc mở ra truyền tống trận, đều không phải là không có nguyên nhân.



Cho nên, giáng lâm hơn phân nửa đều là giống như tổ tiên Chiết gia năm đó vậy. Dùng tinh thần lực, thông qua truyền tống trận, ngưng kết thành một đạo quang ảnh. Cho dù là như vậy, tinh thần lực và năng lượng trong cơ thể tiêu hao cũng là một con số kinh người!



Cho nên nhân giới đại gia tộc tuy rằng có giáng lâm, nhưng mấy ngàn năm mới có một lần, vậy đã là hết sức cố gắng rồi!



Dù sao, sau khi vào Thánh Vực, cùng nhân giới căn bản là là hai thế giới tách biệt.



Lăng Tiêu đứng ở hậu sơn Thục Sơn phái, trong mật thất dành riêng cho việc tu luyện truyền tống trận, nhìn Phong Linh, Tô Tuyết, Tống Minh Nguyệt và Isa đứng bên cạnh có chút khẩn trương, cười nói:

- Nhắm mắt lại, chút nữa mới được mở ra!



Nói xong, đem tinh thần lực quán chú vào truyền tống trận cũng có khắc rất nhiều hoa văn ấn ký. Một đạo hào quang sáng lên, ngay sau đó, mọi người liền biến mất!



Lăng phu nhân nhìn căn phòng trống không, không kìm nổi lại chảy nước mắt. Lăng Vận Nhi đứng bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ:

- Mẹ đừng thương tâm. Truyền tống trận đã xây dựng xong, vài ngày nữa chúng ta sẽ cùng nhau đi Thánh Vực! Nghe ca ca nói, nhà chúng ta ở Thánh Vực cũng có thế lực rất lợi hại!



Lăng phu nhân vui mừng cười cười, dắt tay Lăng Vận Nhi rời đi. Đi đến trước cổng, không kìm nổi quay đầu lại nhìn thoáng qua. Những việc hôm nay trải qua, năm xưa chưa từng nghĩ tới! Nếu nói tựa như ảo mộng, thì bà, Lăng phu nhân, mẹ đẻ của Lăng Tiêu, càng có quyền lên tiếng đúng không?